Một câu tuyên truyền đã đưọc phổ biến rộng khắp từ qua gần thế kỷ (trên 80 năm), từ ngày mà Hồ Chí Minh (HCM) – lãnh đạo đảng – tuyên đọc tuyên ngôn độc lập trước Ba Đình (2/9/1945) kêu gọi toàn dân theo đảng để “sẵn sàng chết” vì độc lập tự do, vì ấm no hạnh phúc toàn dân.
Từ đó, đại đa số người dân hết lòng tin theo đảng, và cũng sống chết vì đảng, đưa đến bao thắng lợi vẻ vang.
-Mở đầu là cướp chính quyền. Một chính quyền khi Pháp thất thế trước sức mạnh của quân phiệt Nhật, được trao trả cho Việt Nam do Trần Trọng Kim làm thủ tướng. Một chính quyền hợp pháp của toàn dân, nhưng còn non trẻ phôi thai, chưa đủ sức giữ vửng, thì dảng CSVN cướp lấy giành quyền lãnh đạo, với câu nói bất hủ của HCM: “Chính quyền về tay nhân dân, tất cả những ai không theo sự lãnh đạo của đảng CSVN (Việt Minh thời bấy giờ) là phải bị tiêu diệt”. Từ đó đưa đến:
-Cải cách ruộng đất: Một thành tựu kinh hoàng, rập theo phương thức Tàu cộng (thời Mao trạch Đông), giết hại trên 72.000 là thành phần địa chủ bốt lột, trao sở hửu ruộng đất cho bần cố nông dân.
-Đảng rất sáng suốt, qua triệt để tuân theo cố vấn đắc lực của Tàu cộng, đã đạt lấy thắng lợi vẻ vang Điện biên Phủ, qua 9 năm ròng kháng chiến, máu đổ, thây phơi. Ta giành thắng lợi vang dậy 1954. Thực dân Pháp rút đi và chia đôi đất nước.
-Và rồi 21 năm tiếp tục, với quyết tâm: “Dù có phải đốt cháy cả dãy Trường Sơn, dù có phải hy sinh đến ngưới VN cuối cùng, cũng phải gìành cho được thắng lợi “giải phóng miền Nam”. Xương trắng, máu loang trên khắp cùng đất nươc. Thây phơi, vùi lấp khắp xóm làng - miền Bắc lẫn miền Nam - đưa đến thắng lợi hoàn toàn 30/4/1975. Mỹ cút, Ngụy nhào, vinh quang cho đảng.
-Hằng hà sa số chiến lợi phẩm: Một miền Nam phồn vinh giả tạo, với biết bao nhiêu là của cải, sản nghiệp tân tiến (của một nền văn minh đế quốc), đảng thu tóm, đảng cào bằng… giúp đảng đạt đến đỉnh cao của quyền, của lợi, bù đắp xứng đáng cho công cuộc kháng chiến “ăn chay nằm đất” đói khát ròng rã mấy mươi năm. Đáng để tự hào, đáng để ngẫn đầu cao ngạo.
“Ta đánh đây là đánh cho Liên Xô, đánh cho Trung quốc”.
Hồ chí Minh, tiếp nối Nguyễn ái Quốc (đã chết từ 1932), lãnh sứ mạng từ Cộng sản quốc tế (CSQT) nhuộm đỏ Đông Nam Á châu, lãnh đạo đảng CSVN quyết tâm chiếm cho bằng được miền Nam VN (dù có phải hy sinh đến người VN cuối cùng), qua sự giúp sức, viện trợ từ khối CSQT (Liên Xô & Trung quốc), qua chiêu bài “giải phóng miền Nam”, và đã hoàn thành thắng lợi 30/4/1975. Chiến thắng vinh quang, rất tự hào, cao ngạo (khôn khéo, tài tình). Để rồi vươn mang “chiếc thòng lọng” không làm sao thoát khỏi. Và sau khi khối Liên Xô sụp đổ (1989), chỉ còn chổ dựa duy nhất là Tàu cộng (CSTQ) để nương thân, để được tồn tại sống còn cho đến tận ngày nay.
Từ đó, đảng ta hằng năm, hết đời TBT này đến đời TBT khác là phục mệnh Thiên triều để tiếp nối sứ mạng nhuộm đỏ quê hương, đưa dân tộc VN vào vòng nô lệ (qua mọi hình thức) mà Nguyễn cơ Thạch , bộ trưởng ngoại giao, năm 1990 – qua Hiệp Ước Thành Đô - đã phải thốt lên: “Thời kỳ Bắc thuộc mới bắt đầu”.
Qua 49 năm, một đảng chuyên quyền đã đưa đất nước về đâu?
Để minh chứng cho sự kiện vừa nêu: “Thời kỳ Bắc thuộc mới bắt đầu”. Mọi điều xãy ra đà tỏ rõ:
-Lãnh thổ và biển đảo lần lượt mất dần qua hiệp ước ký kết với Tàu (năm 1999 – 2000): mất địa giới phía Bắc, một phần vịnh Bắc bộ và vùng lãnh hải biển Đông (đảng ta nhượng cho Tàu cộng).
-Cơ sở của Tàu và dân Tàu hầu như tràn ngập khắp vùng lãnh thổ từ Bắc vào Nam, từ miền biển lên tận miền cao, qua chiêu thức mỵ dân là hợp tác khai thác tài nguyên, mà luôn là dành cho Tàu quá nhiều đặc quyền, đặc lợi.
-Tài nguyên đất nước cạn kiệt: một phần lớn là giao cho Tàu, một phần làm ăn thua lỗ, và cả một chế độ (dành cho đảng viên), tất cả đều là tham nhũng, tha hồ bòn rút từ dân, tha hồ cướp đoạt.
-Qua 49 năm, kinh tế suy tàn, lụn bại. Cả dân tộc lâm cảnh đói nghèo. Và cả một khối lượng “dân oan” (mất đất, mất nhà) đi khiếu kiện đòi công bằng, công lý, lang bạt tháng năm trên khắp cùng đất nước.
-So sánh (mức độ phát triển) với các nước lân bang như: Thái Lan, Malaysia, Xingapore, Indonesia, Philippine, Đài Loan, Hàn quốc… CHXHCNVN (đất nước do đảng lãnh đạo sau giải phóng 30/4/1975) đã phải đi lúi (tụt hậu) là bao nhiêu năm? 20-30-50… và có thể 70-80-100 năm (so với Hàn quốc , Xingapore, Nhật bản? – “Đánh xong giặc Mỹ, ta sẽ xây dựng đất nước to đẹp, mạnh giàu gấp 10 lần hơn” - Bịp bợm, láo khoét, tự hào hay hổ thẹn?
-Ngư dân VN đánh bắt cá trên vùng lãnh hải của mình thì “tàu lạ” bắt bớ, đâm chìm, tịch thu hải sản. “Kẻ lạ” ngang nhiên lấn chiếm biển đảo, bắn giết dân mình thì đảng ta (CSVN) chưa hề có thái độ phản kháng, phản đối. Đã vậy, vẫn luôn đàn áp dân mình, một ai đó có lời lẻ, hành vi phản đối. Hình thức ngoại giao “khôn nhà dại chợ”. Mọi sự có đảng và nhà nước lo: Thần phục, van xin, cúi đầu không biết nhục! Phải chăng lo bán nước cầu vinh?
Người CS là khôn hay dại? Theo như một số phân tích gia có kiến thức rộng, trí thức khoa bảng nhận định thì: Người Cs rất là khôn – khôn lanh và đáo để - nhưng mà không phải khôn ngoan, mà vô cùng gian manh và quỷ quyệt, cái khôn lỏi của kẻ thất phu, cái ma mảnh của phường thất học. Một đứa trẻ đầu đường, xó chợ, đá cá, lăn dưa, đâu thể gọi là dại, mà là ranh ma, xảo trá, quỉ quyệt, qua mặt mọi người. Và hầu như bao người thật dạ, thật lòng dều bị chúng lường gạt qua mặt. Cái khôn gọi là khôn quỉ, chỉ xữ dụng đoản kỳ, thành công chốc lát, nhưng đường dài thì thất bại ê chề… Xét thấy, đem so với người CS – csVN – thì là đúng. Khôn thì có, mà tài và đức thì không. Quỉ quyệt, ranh ma, thất đức, vô tài, được gọi là… khôn vặt.
Tại sao họ lại thành công? Nhờ vào gian manh, xảo trá, nhờ vào quỷ quyệt gạt lừa, và nhất là vô cùng dã man, tàn bạo, để mọi ngưòi phải sợ, phải theo. Và khi nắm quyền thống trị rồi thì chính sách phải là ngu dân. Phải đần độn, ngu muội, u mê, phải thất học để dễ bề sai khiến. “Trí thức không bằng cục phân” – Tư tưởng siêu việt của Mao trạch Đông mà HCM vô cùng ngưỡng mộ.
Xin trở lại tình hình đất nước VN:
Chính vì một đảng với cái khôn vặt vãnh đoản kỳ mà sau khi công cuộc cưởng chiếm miền Nam (gọi là giải phóng) thành công với cái giá bằng núi xương sông máu, không làm sao cho đất nước tiến lên mà cứ phải thụt lùi, với một lũ bất tài chỉ biết ăn tàn phá nát, bù lại mấy mươi năm cơ cực, đói khổ, không xây dựng mà chỉ lo tranh giành hưởng thu.
Tài sản, tài nguyên càng khánh tận. Nguyên khí quốc gia mai một, đại đa số tài năng, kiến thức, khoa bảng coi rẻ (không bằng cục phân) bị sát hại, bị ruồng bỏ phải trốn tránh, liều mình mà bỏ nước ra đi. Để đảng một mình một cõi mà cao ngạo, tự hào. Và cũng để… sau 10 năm chợt tĩnh đã phải vội vã thốt lên “đổi mới hay là chết” trước hố sâu, vực thẳm.
Và rồi cũng cứ loay quay với tài năng của rừng rú hoang dã, cứ lạc hậu, cứ thụt lùi. Để đến ngày hôm nay, sau 49 năm – khôn khéo, tài tình - đất nước, dân tộc trên bước đường nô lệ.
Những đứa con xa xứ - khúc ruột ngàn dặm – là chiếc phao giữa con sóng gió đắm chìm.
Tài nguyên không biết giữ, tài sản không biết gìn, ăn tàn, phá nát. Tài năng không trọng dụng, phụ rãi, bạc đãi, luôn đố kỵ, và bằng mọi cách tiêu diệt để chỉ có ta là độc bá, độc quyền, độc đoán theo tư duy đầu óc của phường thảo khấu, lũ cướp rừng xanh. Cao ngạo, tự hào, ngất ngưởng vui say, ngủ vùi với bao thành tích, bao ão vọng. Để đến khi chợt tịnh thì vực thẩm cận kề.
Bất tài, bất lực, một nền kinh tế suy kiệt thì lại đem con bỏ chợ: đưa hàng bao triệu con người thất học, vô nghề ra nước ngoài để làm thuê, ở mướn, làm nô lệ xứ người, gọi là quốc sách “xuất khẩu lao động”. Thu góp từng đồng ngoại tệ thấm đẩm mồ hôi, nước mắt, lẫn cả máu, đem về gọi là góp phần cứu nguy đất nước… nhét cho đầy họng nhửng kẻ nhản hiệu “công thần” – công lao hãn mã gầy dựng quốc gia.
Muối mặt với từng phái đoàn nhà nước, với “bị gậy” để mà cầu xin viện trợ. 50 năm, đất nước vẫn còn nghèo, người dân đói khổ. Đổ cho là vì bao “thế lực thù địch” không ngừng dã tâm đánh phá…
Trong nước thì lắm mưu mô thủ đoạn để hút máu người dân. Lãnh đạo rất giỏi, rất tài tình khôn khéo. Bao chính sách đề ra, người dân không cách nào vượt thoát.
Chưa hết: Đảng ta còn rất tinh ma khôn khéo, nhắm vào thành phần trốn chạy, bỏ nước ra đi, giờ được dán nhản thân yêu “khúc ruột ngàn dặm” để mà chiêu dụ qua chính sách “hòa hợp hòa giải”, không còn hận, không còn thù. Thật rất là hân hạnh lắm thay! Một chiếc phao rất cần giữa cơn giông bảo?
Hồi nào thì nguyền rũa: Cái đám ôm chân đế quốc, chạy theo “bơ thừa sữa cặn”, đắt tội với nhân dân. Nguyền rủa, xỉ vả chẳng tiếc lời. Bây giờ được chiếu cố, được gọi mời, được ưu ái…thì làm sao mà không nức lòng, rơi lệ với quê hương!
Giở qua từng trang lịch sử: Việt Nam, một dân tộc bất khuất, anh hùng, truyền thống oanh liệt chống xâm lăng. Và rồi qua cái “khôn lỏi” quỉ quái tinh ma của một đảng, lãnh đạo từ một tên ma đầu “ngoại chủng” lợi dụng xuyên suốt gần cả trăm năm, từ một đảng ma cô tài tình khôn khéo, trải 50 năm đưa đất nước bên bờ vực thẳm, hố sâu. Đưa cả dân tộc trở về vòng nô lệ. Họ khôn lanh, họ quỉ quái, dả tâm, thất đức, xảo quyệt không ngừng…
Và giờ đây, cả dân tộc Việt Nam (trong lẫn ngoài nước). Xin thử hỏi: Sẽ phải nên làm gì?
-Yên tâm, an phận, để trông chờ vào “khôn khéo, tài tình” của đảng, sẽ vượt qua cơn song gió, nguy nan ?
-Khúc ruột ngàn dăm, vì tình đồng bào cả nước trong cơn nghèo đói khó khăn – qua đảng - để mà tận tình cứu giúp ?
-Hay cần làm gì khác hơn để cùng cứu nguy đất nước, dân tộc?
Đã tỉnh cơn mê, nhưng sao vẫn thấy mình như… bất lực.
Thanksgiving 2024 – N. Dân.
No comments:
Post a Comment