Monday, September 14, 2020

NGHIỆP CHƯỚNG Thơ Huỳnh Ngọc Thương

Ta đâu là tráng sĩ mà mài gươm
Đá đã mòn mà gươm cùn tới cán
Hùng khí cũng qua theo thời trai tráng
Buồn chỉ một thân rượu nuốt không trôi
Ngày hai bận đi về phố chợ
Ngắm mây bay nghĩ chuyện đường dài
Bạn thưa dần người thân lánh mãi
Cầm câu thơ mà lòng quặn thắt
Ngồi đếm ngược thời gian còn lại
Nghe đời mình lạnh toát mồ hôi
Ngọt bùi như gió ngoài sa mạc
Ngữa bàn tay chỉ thấy mặn môi
Có sá chi một chai rượu cạn
Uống hoài ngày tháng cũng hư thân
Sao cứ đau như chim bị đạn
Nghe trong hồn cắm những mũi tên
Đôi khi cũng muốn làm trượng phu
Bẻ cật moi gan phò thế sự
Một chút tình còn không giữ nổi
Nói chi chuyện lấp biển vá trời
Về nhà giở trang kinh vô tự
Thấy Phật ngồi quay mặt vô vách
Còn ta ngồi tay bưng nỗi khổ
Thả về đâu lòng cũng không đành
Cứ như kẻ lừng khưng thất chí
Đạo không thành đời chẳng ra chi
Chay một tâm mà lòng không tịnh
Nghe trong hồn đầy nỗi sân si
Hôm nay lục lọi giòng ký ức
Soi gương lạ hoắc trong lồng ngực
Đau nhói điều chi mà chẳng hiểu
Ngoài sân nắng cũng còn tấm tức .....
Ta thà thất phu đành xạm mặt
Đêm nay tâm sự trăng tàn canh
Rượu rót vào lòng men đã nhạt
Mĩm cười ngồi nhớ thuở tóc xanh
Một đi nắng ngược trời không gió
Mà gió trong lòng ta chưa yên
Có muối trong hồn ta mặn chát
Nỗi buồn trong đời ta đảo điên
 
HOANG VU
Viết từ Phố Bolsa, California
September 12-2020

No comments:

Post a Comment