-Trung đội trưởng bộ binh của Tiểu Đoàn Biệt Lập 530 đóng quân ở Bình Đông, Chợ Lớn.
-Phục vụ tiểu đoàn địa phương tại Rạch Giá, tham dự khu chiến miền Tây, hành quân tự do, chiến dịch Nguyễn Huệ, Thoại Ngọc Hầu, rồi về Quân Khu I.
-Khi lên thiếu tá về làm tham mưu qua các chức vụ tham mưu trưởng Bộ Chỉ Huy 3 Tiếp Vận, chỉ huy trưởng trường Tiếp Vận, chánh sở Tổng Cục Tiếp Vận, giám đốc Trung Tâm Binh Thư và chỉ huy cơ quan PathFinder phối hợp với các sĩ quan và chuyên viên Ngũ Giác Đài.
-Thăng cấp đại tá đặc cách nhân dịp tổng cục tiếp vận kỷ niệm 15 thành lập tại Bộ Tổng Tham Mưu.
Vũ Văn Lộc, Ông là ai? (Bài 2)
*Ký Còm (mục Thiên Hạ Sự của nhật báo Thời Báo số 5739 , phát hành ngày Thứ Bảy, Chủ Nhật ngày 28, 29 tháng 1 năm 2012 tại San Jose)
Ghi chú: Ký giả Vũ Bình Nghi chủ biên Thời Báo San Jose tiếp tục phần phỏng vấn nhân vật.
Phần I đã đưa ra mười câu hỏi. Sau đây
là phần II. Ký giả đọc câu hỏi và bình luận. Trả lời: Ông Vũ Văn Lộc
nguyên Đại Tá Việt Nam Cộng Hòa tại Bộ Tổng Tham Mưu và hiện là giám
đốc cơ quan định cư di dân IRCC tại Bắc California.
Câu hỏi số 11: Liêm sỉ và vô liêm sỉ.
Nhà báo: Xin nhắc lại là chúng tôi sẽ
hỏi chuyện tâm tình, dùng các vấn đề và ý kiến của bốn phương để xin
ông tùy nghi trả lời.
Mới đây có bà Bác Sĩ Bình, chúng tôi
cũng không rõ bà bác sĩ ở đâu,nhưng nghe nói thường có ý kiến rất
quyết liệt. Bà gửi email lên trời nói tắt một câu Đại Tá Vũ Văn Lộc là
người vô liêm sỉ. Ông nghĩ sao?
Đáp: Tôi cũng chẳng nghĩ sao, còn ông nhà báo, ông nghĩ sao?
Nhà báo nói: Tôi cũng chẳng gặp người
liêm sỉ và người vô liêm sỉ bao giờ. Tôi thấy ông đại tá cũng học hành
chẳng là bao. Xin đề nghị đăng báo hình của ông ghi là Đại Tá Vô Liêm
Sỉ và Thất Học còn đăng hình bà email ghi là Bác Sĩ Trí Thức, Liêm Sỉ.
Ông có đồng ý không?
Trả lời: Tôi không đồng ý, ông nhà báo
có ý kiến táo bạo quá. Thách thức với ngôn ngữ như vậy, quá khả năng
của tôi. Thôi, xin thua, thông qua đi.
Câu hỏi 12: Học vấn.
Xin trở lại với câu hỏi thông thường về
học vấn. Xin ông cho biết thực sự ông học hành đến đâu mà đã có lúc làm
giám đốc Trung Tâm Binh Thư Tổng Tham Mưu, rồi giám đốc Pathfinder phối
hợp với các chuyên viên của Ngũ Giác Đài?
Trả lời: Tôi làm các chức vụ đó vì hoàn
cảnh và cấp bậc. Thực sự may mắn là quân đội không bắt buộc phải có
bằng tiến sĩ cho các chức vụ như vậy.
Tôi đã kể lần trước. Sau khi ở Yên Mô
về Nam Định tôi học Trường Trung Học Nguyễn Khuyến. Đi thi trung học đệ
nhất cấp mới may mắn đậu thi viết. Trượt vấn đáp. Mấy tháng sau thi lại
mới đậu vấn đáp. Từ Nam Định lên Hà Nội lang thang bất định cả năm trời.
Có bằng trung học dù đậu rất thấp cũng đủ điều kiện bị động viên vào
lớp sĩ quan trừ bị nhưng học ở Đà Lạt và Thủ Đức không đủ chỗ. Khóa
chúng tôi giấy khai sinh trừ bị nhưng là con nuôi của Trường Hiện Dịch.
Được vào Đà Lạt với tôi là may, bởi v̀i không đi lính thì cũng chẳng
biết làm gì.
Phải hơn mười năm sau tại Sài Gòn có kỳ
thi Tú Tài Phổ Thông thay cho cả Tú Tài I và II. Thi theo thể thức ABC
khoanh gọi là tú tài IBM 1974. Tôi tự học và thi được hạng thứ, chuẩn bị
sau này giải ngũ có thể về dạy học trường làng. Nói thật lòng kiến
thức tôi có được phần lớn là nhờ đọc sách. Về bằng cấp thì quả thực
không có gì.
Phải chi đủ chữ viết văn bằng Anh ngữ,
đoạt giải Nobel Văn Chương thì hy vọng các trường đại học cấp cho bằng
hàm tiến sĩ. Đây là giấc mơ trúng số độc đắc.
Câu hỏi 13: Sự nghiệp văn chương.
Nhân dịp nói chuyện văn chương, xin hỏi
ông về cuộc đời cầm bút. Có lần thiên hạ chế diễu ông đã tự xưng là nhà
văn đã viết 40 năm, như thế là lộng ngôn. Ông có thể nói qua về nghiệp
văn của ông không?
Trả lời: Khi còn đi học, tôi rất chịu
khó đọc sách báo đủ loại nên các môn khác thì dốt nhưng Việt văn thì
rất khá. Ngay từ lúc 17 tuổi tôi đã viết đủ loại truyện ngắn và có một
lần gửi vào thi trên báo Sài Gòn được giải nhất của ông Phạm Văn Tươi.
Không nhớ là được bao nhiêu tiền với chuyện “Cái Bồng Bênh” nhưng xem
chừng cũng đủ sống vài tháng.
Sau khi ra trường Đà Lạt tôi có nhiều
dịp đóng đồn ở miền Nam nên viết đủ loại đăng báo. Có cả chuyện dài tựa
là Một Ông Sao Sáng. Tên tuổi bút hiệu lung tung. Thời gian sau, về gần
Sài Gòn, làm việc tại Quân Khu I. Trên địa bàn miền Đông Nam Phần. Công
việc phải đi hầu hết các mặt trận Bình Giả, Chiến khu D, Bà Đen, Xuân
Lộc. Từ đó tôi viết cột báo thường xuyên cho Chính Luận tựa đề: Một Tuần
Vòng Chân Trời Quân Sự. Ông Từ Chung hết sức tán thưởng và đề nghị tôi
lấy bút hiệu là Lính Chiến. Những bài báo này vẫn còn trong hồ sơ phim
của Chính Luận tại Thư Viện Quốc Hội Hoa Kỳ. Qua đến Mỹ tôi viết cho
tạp chí Bút Lửa của Lê Tất Điều, rồi có nhiều bài gửi Văn Nghệ Tiền
Phong. Tôi xuất bản được vài tác phẩm: Cõi Tự Do, Chân Trời Dâu Bể và
Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa. Thực hiện bản Tin Biển từ cuối Thập niên
70 đến đầu thập niên 90.
Trung bình mỗi tuần viết một bài báo hay một bản tin. Hiện có trên 2.000 bài có thể chọn lọc để in thành mười cuốn sách.
Trong thời gian gần đây, nhờ anh Phạm
Phú Nam phát triển Dân Sinh Media nên các bài viết và bài nói chuyện của
tôi bắt đầu được phổ biến rộng rãi, từ đó phóng lên Internet nên nhiều
người biết đến.
Xin nói thêm về chuyện phê phán. Năm
1993, sau khi Sô Viết sụp đổ, tổ chức Phục Hưng có mở cuộc hội thảo về
nhân quyền Việt Nam ngay tại Mạc Tư Khoa. Các nhà văn Nga lên diễn đàn,
ông thì nói là đã viết văn 20 năm, ông thì nói là viết văn 30 năm.
Đến lượt tôi lúc đó đã 60 tuổi nên có nói là viết văn 40 năm. Nói như
vậy là quá đúng nhưng vì người Á Đông mình trông rất trẻ, nên có người
Nga tưởng là diễn giả mới 40 tuổi nên có thể cười thầm là vừa đẻ ra mà
viết ngay.
Câu hỏi 14: Mang chuông đi đánh xứ người.
Ông có kỷ niệm gì đặc biệt về chuyến đi Nga 1993 như vừa kể?
Trả lời: Được dịp lên diễn đàn nói đôi
lời tại phòng hội nghị Mạc Tư Khoa vốn là thiên đường của Sô Viết cũng
là dịp rất đáng kể. Nhất là nói về nhân quyền tại Việt Nam. Nhưng điều
thú vị nhất là riêng tôi có đem theo vài tác phẩm của nhiếp ảnh gia
Nguyễn Ngọc Hạnh và quốc kỳ Việt Nam Cộng Hòa để triển lãm. Sau đó
chúng tôi còn đem cờ vàng ra chụp hình tại đài chiến sĩ vô danh của
Nga tại ngay Công Trường Đỏ.
Dù là một biểu tượng đơn giản nhưng
hình cờ Việt Nam Cộng Hòa tại Nga vào năm 1993 là một bức ảnh rất độc
đáo, để lại trong Viện Bảo Tàng Việt Nam Cộng H?a.
Trong phái đoàn năm xưa, có các vị của Phục Hưng Việt Nam, các bạn như Võ Đại Tôn, Sơn Tùng, v.v...
Câu hỏi 15: Quốc Kỳ và Quốc ca Việt Nam Cộng Hòa.
Nhân nói chuyện về lá cờ tại Mạc Tư Khoa 1993 ông còn kỷ niệm nào khác liên quan đến đề tài này?
Trả lời: Câu hỏi này đối với tôi rất thú
vị. Ông nhà báo có thể ngờ rằng năm 1983 tôi đã đem cờ vàng Việt Nam
Cộng Hòa đến Thiên An Môn, Bắc Kinh. Đầu đuôi thế này. Thời kỳ đó Trung
Cộng dù vẫn còn sắt máu nhưng bắt đầu mở rộng du lịch. Bà vợ Luật Sư
Đinh Thành Châu Kobe tổ chức người Việt gốc Hoa về thăm lục địa. Chúng
tôi ghi tên đi ké. Một đoàn toàn Việt Nam tỵ nạn mang tên Tàu San
Francisco về thăm cố hương. Vợ chồng tôi cùng đi với cả hai cụ Bùi Văn
Bảo. Bà Đinh Thành Châu vừa hướng dẫn vừa thông dịch viên. Tôi đem theo
lá cờ vàng, một lá 3x5 và vài lá cờ nhỏ cầm tay. Chỉ để chụp hình thôi.
Không có đấu tranh gì hết. Đến Thiên An Môn, ngay dưới hình Mao Trạch
Đông khi đem cờ lớn ra, anh em ta hoảng hốt phản đối. Tôi phải cầm cờ
nhỏ đứng xa các bạn để chụp hình. Một anh Tầu đến gần ra điều hiểu biết
phán rằng đây là cờ của bang Cali. Tôi khen ngợi tay này hiểu biết. Khi
đến thăm mộ Phạm Hồng Thái tại Hoàng Hoa Cương thì lại có cờ vàng để
chụp hình.
Còn tại San Jose năm 92 thì anh em
Liên Hội Bắc Cali dựng kỳ đài hết sức vĩ đại trên đường Capitol Expwy,
tôi là chủ tịch ủy ban.
Có bốn người là Vũ Văn Lộc, Lại Đức
Hùng, Hồ Quang Nhựt, Nguyễn Đức Lâm trách nhiệm. Kỳ đài cao 70 bộ, có
đèn thắp sáng ngày đêm. Khi khai mạc có 4.000 người tham dự và hiện diện
được chín năm. Thời kỳ 90 khác bây giờ. không làm sao xin phép để treo
cờ Việt Nam Cộng H?a. Phải vận động lên bộ ngoại giao Hoa Kỳ.
Rồi chín năm trời bị đánh phá mỗi ngày.
Radio, báo chí, thơ rơi, không những bị đánh bằng văn tự lời nói mà bọn
chống đối còn đến cắt dây cờ mỗi đêm. Chúng tôi bị gọi là bọn Tứ Nhân
Bang. Chúng loan tin là dựng cột cờ Việt Nam Cộng Hòa để chuẩn bị kéo
xuống và đưa cờ cộng sản lên. Nói thế mà vẫn có người tin. Sau chín năm
thành phố đề nghị đem đi nơi khác để lấy đất làm sân gôn.
Khi thành phố cho người đến cắt cột cờ,
chỉ có mình tôi chứng kiến. Bây giờ cột quá dài, gỡ ra làm chín khúc
tôi cất dưới hầm Museum. Ngày cắt cột cờ tôi tự thề nguyền sẽ phải dựng
lại. Hiện nay tôi đã có hai kỳ đài tại viện bảo tàng. Lần này sẽ vĩnh
cửu.
Tuy nhiên tôi cũng vui mừng khi đi ngang
qua khu vườn văn hóa tương lai hiện do Bác Sĩ Ngãi trách nhiệm đang
xây cất. Tôi có thấy ba cây cột cờ được dựng lên. Dãy kỳ đài này cũng
sẽ là biểu tượng vĩnh viễn lâu dài. Tôi rất mừng. Tấm lòng của tôi tha
thiết với Việt Nam Cộng Hòa qua quốc ca và quốc kỳ nằm ở chỗ đó. Phải
thực hiện các hành động cụ thể và phải xây dựng các biểu tượng cụ thể
cho hiện tại và cho tương lai. Tôi thách thức các ông bà phản đối hãy
đến gặp tôi một lần trực tiếp tại Viện Bảo Tàng Việt Nam Cộng Hòa.
Tôi cũng xin thách thức quĩ vị không
đồng ý với tôi trước khi nhân danh công luận lên án hãy đọc những tác
phẩm và những bài tôi viết trải qua 30 năm qua. Trong đó có bài sưu tầm
nhiều tháng để viết cô đọng. Bài tựa đề: Những Bài Ca Trở Thành Quốc Ca
Của Việt Nam.
Câu hỏi 16: Nghiệp văn.
Lại có câu hỏi về nghiệp văn. Những bài
ông viết có người cho là tr̀on trịa, ba phải. Nhiều người khen là ông
khéo léo đi giây, đứng giữa mà sao lại còn bị chê trách đánh phá?
Trả lời: Tôi không thích được khen là
khéo léo, đi giây vì đó chính là một h̀inh thức của sự hèn nhát. Trong
cộng đồng của chúng ta lâu lâu lại có hai phe, hai quan niệm. Đa số đồng
hương không theo phe nào nhưng không lên tiếng. Một số người có sinh
hoạt chung cần phải lên tiếng. Tôi lên tiếng và dứt khoát cho rằng một
bên sai và một bên không đúng. Đó là lý do bị cả hai phía không ưa. Vì
vậy đ̃a có dịp lộng ngôn mà nói rằng: Nếu anh không nói, ai nói.
Bây giờ không nói, bao giờ.
Trên phương diện viết lách, tôi viết
trên tình cảm và sự hiểu biết trực tiếp. Nhưng cũng bị tai vạ. Viết về
niên trưởng Dương Văn Minh không hề bênh vực trên lãnh vực chính trị,
bài được phe Phật giáo thân với ông Minh đem ra phổ biến. Lập tức phe
đối lập ghét. Viết bài về ông Thiệu với sự thông cảm giữa chiến hữu với
niên trưởng liền bị gán cho là nịnh bợ.
Trường hợp mới đây bị lên án là tà lọt
của ông Khiêm. Riêng về phần niên trưởng Nguyễn Cao Kỳ, tôi viết khá
nhiều bài phê phán nhưng tuyệt đối không có lời lẽ miệt thị xấu xa. Mấy
tay thân cận ông Kỳ chia nhau bôi bẩn chúng tôi. Đó chính là hệ lụy văn
chương nhưng xem ra vẫn là các loại búa rìu dư luận c?n chịu đựng được.
Câu 17: Binh nghiệp.
Bây giờ đến câu hỏi rắc rối nhé. Ông bị
lên án là tà lọt của ông Khiêm, ông Viên nên mới lên lon rồi bây giờ
bênh vực cho các quan thầy. Có thực vậy không?
Trả lời: Suốt đời lính tôi chưa bao giờ
làm việc với Đại Tướng Khiêm. Lần đầu tiên mới được bắt tay ông tại San
Jose khi đi đám tang con trai ông tướng Nguyễn Khắc Bình.
Còn Đại Tướng Viên tuy cùng làm ở Tổng
Tham Mưu nhưng chưa hề trực tiếp. Tôi còn nhớ thời kỳ Cha Thanh tố ông
Thiệu tham nhũng lại có đại hội các cha tuyên úy tại thủ đô. Tôi đại
diện Tướng Khuyên lên nói chuyện về ngành tiếp vận. Các cha tuyên úy
không hỏi về chuyên môn mà lại hỏi thời sự. Một cha hỏi rằng có tham
nhũng ở Bộ Tổng Tham Mưu hay không. Đại Tá Lộc phát ngôn hết sức tự
nhiên như sau: Thưa quí cha, ở đâu cũng có tham nhũng, nhưng Tổng Tham
Mưu không chủ trương che giấu và quân đội điều tra trừng trị đâu ra đấy.
Chúng tôi có tổng thanh tra, có an ninh quân đội và có cảnh sát tư
pháp, v.v...
Báo Chính Luận đăng tin trang nhất: Đại
Tá Vũ văn Lộc, xác nhận có tham nhũng tại bộ Tổng Tham Mưu. Sáng hôm sau
văn phòng Tổng Tham Mưu gọi lên gặp đại tướng. Chờ đợi 3 giờ, sau cùng
tay chánh văn phòng đưa cho tờ báo Chính Luận và nói đại tường cho về.
Về nhà tưởng là chuẩn bị hành trang thuyên chuyển nhưng sau thấy êm.
Tiếp tục làm việc.
Mới đây tôi gặp Đại Tướng Viên lần đầu
cũng là lần cuối trước khi ông chết. Đại tướng nói một câu ân tình hết
sức xúc động. Sao đại tá ở Tổng Tham Mưu mà tôi không gặp. Sự thực có
tôi thấy ông nhưng mà ông không thấy tôi.
Bộ Tổng Tham Mưu có lệ mỗi tuần một đại
tá chủ tọa chào cờ. một năm chưa đến phiên tôi, như vậy Tổng Tham Mưu có
nhiều hơn 52 đại tá, làm sao ông biết hết.
Gặp ông mấy chục năm sau, tay cầm tay
tôi hỏi ông lúc ra đi tháng 4-75 niên trưởng đem theo cái gì. Ông nói.
Tôi có cái cặp da. Trong đó có cái gì, tôi hỏi ông để xin di vật cho
viện bảo tàng. Đại Tướng Viên nói: Có một cuốn sách viết về Thiền Tông.
Tôi ngỏ lời xin ông cuốn sách đó. Mới hôm nay khi viết trang báo này,
Đại Tá Dương Công Liêm điện thoại nói rằng, cuốn sách Thiền của đại
tướng có người gửi moa đưa cho toa.
Như vậy trong Viện Bảo Tàng Việt Nam
Cộng Hòa, bên h̀inh Đại Tướng Cao Văn Viên sẽ có thêm cuốn sách về
đường đi của Phật. Đó là câu chuyện liên quan giữa tôi với các vị đại
tướng.
Câu hỏi 18: Cấp bậc.
Xin hỏi thêm một câu hỏi rất khó chịu.
Ông bị tố cáo là sĩ quan văn phòng, nhờ chạy chọt luồn lách nên lên lon
vù vù. Đặc biệt là rất khéo léo nên không bị tố cáo tham nhũng nhưng sự
thực đã tẩu tán bán xăng nên quân đội không còn xăng để cho kế hoạch
chế bom xăng đã bị đình chỉ.
Trả lời: Câu hỏi khó chịu thiệt, trả lời
thì lại phải khoe ra một vài điều thực sự chẳng đáng gì. Nhưng đành
phải đưa ra để biện hộ thôi.
Tôi ra trường cấp bậc thiếu úy làm trung
đội trưởng bộ binh của Tiểu Đoàn Biệt Lập 530 đóng quân ở Bình Đông,
Chợ Lớn. Đơn vị tôi nổi súng đánh nhau với Bình Xuyên ngay cả trước khi
trận đánh chính thức với nhảy dù bắt đầu.
Sau đó tôi về phục vụ tiểu đoàn địa
phương tại Rạch Giá, tham dự khu chiến miền Tây, hành quân tự do, chiến
dịch Nguyễn Huệ, Thoại Ngọc Hầu, rồi về Quân Khu I. Khi lên thiếu tá tôi
mới thực sự về làm tham mưu qua các chức vụ tham mưu trưởng Bộ Chỉ Huy 3
Tiếp Vận, chỉ huy trưởng trường Tiếp Vận, chánh sở Tổng Cục Tiếp Vận,
giám đốc Trung Tâm Binh Thư và chỉ huy cơ quan PathFinder phối hợp với
các sĩ quan và chuyên viên Ngũ Giác Đài. Trong công việc PathFinder tôi
có dịp đi khắp các đơn vị và các chiến dịch trên toàn thể miền Nam.
Nhân dịp bị chửi bới nên phải ra tòa án
công luận của ông chủ báo, xin khoe chuyện ít người biết. Số là nhân
dịp tổng cục tiếp vận kỷ niệm 15 thành lập tại Bộ Tổng Tham Mưu, tôi là
sĩ quan trung tá duy nhất được đề nghị thăng cấp đại tá đặc cách. Đơn
thuần là do khả năng và công việc. Chẳng có chạy chọt gì cả. Niềm hãnh
diện này chẳng có gì phải giấu. Còn về chuyện bê bối hay tham nhũng,
tôi thách đố quí vị chuyên đánh phá tìm được bất cứ một dấu vết nào
trong suốt 21 năm quân ngũ. Chấp. Chuyện tẩu tán bán xăng nên quân đội
không còn xăng để cho kế hoạch chế bom xăng đã bị đình chỉ. Tào lao.
Xem tiếp kỳ sau, còn dài dài.
Ký còmNguồn: Ông là ai (2) ?
Vũ Văn Lộc, Ông là ai? (Bài 3)
*Ký Còm (mục Thiên Hạ Sự của nhật báo Thời Báo số 57__ , phát hành ngày Thứ Bảy, Chủ Nhật ngày 4, 5 tháng 2 năm 2012 tại San Jose)
Ghi chú: Ký giả Vũ Bình Nghi chủ biên Thời Báo San Jose tiếp tục phần phỏng vấn nhân vật.
Tiếp tục loạt bài hỏi đáp "Vũ Văn Lộc
ông là ai?", Ký Còm cũng ghi nhận, sau 2 kỳ báo chúng tôi đã nhận
được một vài ý kiến đóng góp từ quí vị độc giả. Một vài vị cho rằng
không cần thiết phải tiếp tục loạt bài nếu chỉ nhắm vào mục đích để ông
Vũ Văn Lộc làm sáng tỏ những dư luận của một số người vốn giữ chủ tâm
chỉ trích cá nhân ông cựu Đại tá, dù ông đã có làm được những việc công
ích. Đối với những người này, dù ông Lộc có trình bày sự thật, trình
bày thiện chí cách mấy họ vẫn duy trì thái độ cố hữu của họ. Nhưng
chúng tôi cũng nhận được ý kiến khác rất thích thú theo dõi loạt bài
để biết thêm về ông Lộc và các hoạt động phục vụ cộng đồng trong quá khứ
của ông. Thôi thì, nếu ông Lộc còn muốn trả lời thì chúng tôi vẫn sẽ
tiếp tục công việc tìm kiếm sự thật. Cách khác, chúng tôi nhận thấy
qua những câu trả lời của ông Lộc tuy vắn gọn, nhưng rất vui vẻ, dí dỏm
và lý thú, cũng là một cách tìm hiểu sự thật cùng một lúc với một
thoáng giải trí lành mạnh bổ ích. Thưa ông Đại tá, như thế chúng ta có thể tiếp tục được chứ ạ?
Trả lời: Xin cứ tiếp tục. Tôi trả lời
đây là trình bày cho anh em thân hữu, không phải chỉ trả lời những dư
luận chỉ trích. Người cố tình chống đối thì họ dựng chuyện lên chứ đâu
cần bẻ quẹo đi. Chẳng nên quan tâm. Sau này những câu trả lời sẽ đưa
vào một cuốn hồi ký, đó là một ý mới vừa nghĩ ra. Xin ông cứ hỏi.
Nếu anh không nói, ai nói? Bây giờ không nói, bao giờ?
Câu hỏi số 18: Sui gia.
Cái vụ sui gia với chóp bu Cộng Sản là Đỗ Mười thí đầu đuôi ra sao?
Trả
lời: Đa số anh em ở San Jose đều biết. Hơn mười năm trước con trai tôi
lấy vợ bên Việt Nam. Đám hỏi ở Hà Nội và đám cưới ở San Jose. Cũng mời
đầy đủ bà con. Cháu tên là Đỗ Bích Liên, cha cháu làm thợ điện, chẳng có
chức tước gì cả. Bây giờ thì ông cũng đã mất rồi. Anh chàng nào có
được cái thiệp mời thấy tên họ Đỗ. Rồi lại có bà con đăng báo mừng cô
dâu họ Đỗ. Bèn tán láo rồi đồn bậy. Dư luận xì xầm trên các mục hỏi đáp
báo chí. Nhưng chuyện dần trôi qua vì không có thực nên ai cũng biết
là chụp mũ láo.
Mấy
tháng trước lại có tin tung chuyện cũ ra và đăng trên Internet nhân dịp
tôi giới thiệu cuốn sách thuyền nhân của Carina Hoàng là con trung tá
tù cải tạo. Một ông viết bài kỳ luận đanh thép lên án tôi là giới thiệu
tác giả thân Cộng. Và nhắc lại chuyện chúng tôi là sui gia với Đỗ Mười.
Một
vị nữ lưu khác tương đối cẩn thận nên liên lạc hỏi tôi trực tiếp. Tôi
thẳng thắn trả lời đây là chuyện nhảm. Sau đó ông viết bài đả kích tôi
có gửi thư xin lỗi riêng về chuyện sui gia. Thư xin lỗi phổ biến khá
rộng rãi. Người hiểu biết th? thông cảm, còn người thù nghịch vô cớ
tuy im lặng nhưng vẫn tìm cách khác.
Tôi nghĩ nói thêm một lần nữa là đủ. Không đề cập đến chuyện này nữa. Chẳng có sui gia gì hết.
Câu hỏi 19: Cuốn sách thuyền nhân.
Nhân tiện đề cập đến cuốn sách Boat People mà ông giới thiệu lại bị phản đối. Vậy chuyện này thực hư ra sao?
Trả lời: Tôi được tác giả đem đến cuốn
Boat People viết bằng Anh ngữ, tác giả là cô gái Việt hiện sống bên Úc.
Xem cuốn sách tôi rất xúc động. Hình ảnh đẹp, nội dung rất khá lại bằng
Anh ngữ. Tôi là người xây dựng Viện Bảo Tàng Thuyền Nhân mà không giới
thiệu sách này thì chẳng ra làm sao. Rồi tôi viết bài giới thiệu. Hoàn
toàn không biết gì về tác giả. Sau đó, tác giả ra mắt sách tại tòa
soạn người Việt và bị đánh phá. Đây thực ra là ân oán hết sức cá nhân từ
những phiền phức bên Úc.
Khi giới thiệu tại báo người Việt thì
tác giả có mở đầu bằng một số hình ảnh chung về chiến tranh Việt Nam.
Bối cảnh đưa đến thảm kịch thuyền nhân. Trong số mấy hình chiến tranh
Việt Nam, cô tác giả có đưa ra hình em bé Kim Phúc bị bom. Phe đả kích
vốn thù ghét báo Người Việt lại thêm tấm hình phản chiến nên lấy cớ
chụp mũ cô là phe thân Cộng. Họ lại tìm thấy tiểu sử tác giả trước đó
có về làm cho hàng ngoại quốc tại Việt Nam. Họ cho rằng cô này là Cộng
Sản hoặc thân Cộng hoặc là...vân...vân. Rồi họ lại xuyên tạc thêm vào
tài liệu của cô này các tấm hình phản chiến khác mà thực sự cô không sử
dụng.
Tác giả bị đánh và tôi là người điểm
sách bị vạ lây. Sau đó tôi tìm cách liên lạc và mời được cha của cô tại
Sacramento là Trung Tá Hoàng Tích Hữu Ái để hỏi chuyện. Tiếp theo tôi
viết một; giãi bầy hoàn cảnh của cha con đều là một gia đình chống
Cộng. Nhưng lập luận chống đối yí luận rằng dù cha là nạn nhân Cộng Sản
thì con vẫn có thể là tay sai Cộng Sản. Tôi thiển nghĩ rằng nếu phái
đoàn Hoa Kỳ cứ là luận thiển cận như thế thì nhiều vị HO khó lòng mà
đem được con cái qua Mỹ.
Cô tác giả Carina Hoàng hiện nay là
người hoạt động mạnh mẽ trong cộng đồng Việt tại Úc. Cô vừa được chọn là
một trong 100 phụ nữ sắc tộc đóng góp nhiều cho Úc châu thời gian qua.
Trong cộng đồng chúng ta có người chính
thức nhận mình là thân Cộng thì lại yên ổn. Còn có người khước từ
Cộng Sản, làm vẻ vang cho cộng đồng thì anh em lại hè nhau đẩy qua hàng
ngũ bên kia. Chống Cộng kiểu này thì quả thực không hiểu nổi.
Câu hỏi 20: Từ Kháng Chiến đến Việt Tân.
Một trong
các vấn nạn của chúng ta là chuyện Kháng Chiến, Việt Tân, Võ Đại Tôn,
Trần Văn Bá, Phục Hưng... Trong số các tổ chức này xem chừng Việt Tân bị
thù ghét nhất, ông là người bênh vực nên đã bị thù ghét lây. Thật ra,
ông có phải kháng chiến ngầm hay là cán bộ Việt Tân trong bóng tối?
Trả lời: Xin trả lời thêm một lần nữa
thật rõ ràng. Tôi hết lòng ngưỡng mộ và ủng hộ các phong trào phục
quốc. Dù là con đường võ trang ngày xưa hay đấu tranh chính trị hôm
nay. Nhưng tôi không phải là đoàn viên của các anh em dưới bất cứ hình
thức nào. Trên thực tế tôi chỉ ủng hộ bằng lời nói và chữ viết, chẳng
góp công góp của được bao nhiêu.
Hơn mười năm trước tôi đã bị biểu tình
chống đối mà lý do rất buồn cười là bị buộc tội chửi bới các vị anh
hùng kháng chiến như Hoàng Cơ Minh, Võ Đại Tôn, v.v...
Lý do điên như thế mà vẫn có người tin
để đi biểu tình chống đối. Sự thực là có anh học trò dự thính IRCC vào
gặp tôi tâm sự về nguyện vọng phục quốc. Theo đúng tinh thần sách vở
của cơ quan thiện nguyện, tôi nói là cháu nên lo học ESL, tìm việc làm
rồi sẽ nói kháng chiến phục quốc sau.
Cậu này không hề biết cá nhân tôi đã
hết lòng ủng hộ các phong trào phục quốc ra sao. Cậu bèn đi ra ngoài
trình bày với một số người chống đối như thế. Rồi chuyện nhỏ xé thành
to. Thật vô duyên, chẳng ra làm sao. Đối với phong trào Kháng Chiến tôi
có một vài lời tâm sự cần ghi lại như sau:
Thứ
nhất: Ngày xưa có người nói khi ủng hộ kháng chiến Hoàng Cơ Minh là tôi
bị lừa. Tôi trả lời qua bài viết rằng: “Mỗi ngày tôi đều muốn có người
đến lừa tôi về câu chuyện lấy lại non sông.”
Thứ
hai: Sau này lúc Việt Tân cũng bị đánh phá. Anh em bảo rằng chúng ta
cần sáng suốt, không thể đi theo ủng hộ các phong trào bậy bạ. Đó là
tình yêu mù quáng. Tôi cũng trả lời qua bài viết rằng:
Bây giờ tôi đã già rồi không thay đổi được.
Xin đành chịu cảnh mù lòa để giữ lại tình yêu.
Xem ra thì văn chương có vẻ cải lương
nhưng đây là tấm lòng thực của tôi. Đối với tôi, Hoàng Cơ Minh, Trần
Văn Bá, Võ Đại Tôn và ngay cả các bạn Phục Hưng hiện nay đều là các tay
ngon lành cả. Theo tôi nghĩ, phần lớn sự phê phán chống đối bất công
đối với các phong trào phục quốc là do tỵ hiềm cá nhân. Xin nói thêm một
câu đơn giản thường tình trên cửa miệng mọi người. Mình không làm
được thì để người ta làm.
Câu hỏi 21: Con đường tình ái.
Xem ra không khí chính trị có vẻ nặng nề, bây giờ xin hỏi ông về con đường tình ái. Ông có sẵn sàng không?
Trả lời: Xin cứ việc, nhưng thực ra cuộc
đời tình ái của tôi không có gì sôi nổi cả. Ông nhà báo có biết cô ca
sĩ Mai Hân làm radio không. Một lần cô nói chuyện về đoạn đời đi hát
phòng trà. Cô kể chuyện các kép kéo băng đảng đánh nhau vì thần tượng
Mai Hân. Cô hỏi tôi là ngày xưa anh có hay đi phòng trà không, có bao
giờ ngồi nghe em hát không. Tôi trả lời rằng chẳng hề đi trực phòng
trà, vũ trường. Cũng chẳng biết cô là ai.
Mai Hân hạ ngay một câu: Anh này cù lần.
Quả thực trước 75 tôi không quen biết
văn nghệ sĩ hay các ca sĩ gì cả. Tất cả chỉ có biết có quân đội. Viết
báo thì chỉ liên lạc qua anh chàng tổng thư ký Chính Luận là ký giả
Từ Chung.
Ký Còm
hỏi tiếp: Nhưng tại San Jose ngày xưa ông bị tố cáo là người tình của
Thanh Lan và tuyên bố chúng ta phải có bổn phận lo cho Thanh Lan, vân
vân. Chuyện này cần phải được bạch hóa đấy?
Trả lời: Nên lắm. Trước đây tôi chẳng
biết cô Thanh Lan và bây giờ cũng chẳng quen. Nhưng tình tiết về vụ này
rất đặc biệt. Khi Thanh Lan qua trình diễn tại San Jose thì có dư
luận ồn ào chống đối, nói cô này là cán bộ mở đường giao lưu văn nghệ
cho Cộng Sản. Ký giả San Jose Mercury là tay chuyên viết về cộng đồng
đã hỏi tôi là Thanh Lan có giống như trường hợp ca sĩ Ái Vân không. Tôi
trả lời Ái Vân là nghệ sĩ được đào tạo ở miền Bắc rồi qua Đông Đức. Khi
tường Bá Linh xập cô qua Tây Đức lập gia đình rồi về định cư ở San
Jose. Còn Thanh Lan là ca sĩ miền Nam. Sau 75 chạy không được bị bỏ
lại. Báo Mỹ đăng như vậy, những tay xuyên tạc viết rằng tôi bỏ Thanh Lan
ở lại, bây giờ ra tay cứu vớt, v.v...
Thêm một anh vẽ chuyện khác lại viết hư
cấu rằng ngày 30 tháng 4 tôi bỏ vợ con chở cô ca sĩ tìm đường chạy
nhưng không thoát. Tất cả những chuyện láo lếu như thế được loan truyền
bậy bạ. Thêm vào đó, đêm cô Thanh Lan trình diễn ở San Jose, ông bạn
đạo diễn Hoàng Anh Tuấn làm MC cho bầu Trọn, phần thì cố ý phần thì
muốn đùa anh em nên đã có lời kính thưa ông Vũ Văn Lộc. Ông làm như
chúng tôi đang ngồi ghế danh dự hàng đầu. Bên ngoài phe ta biểu tình
nghe thấy hô đả đảo tôi ầm ĩ. Thật chẳng ra làm sao.
Câu hỏi 22: Thay đổi.
Bây giờ
xin hỏi ông về một đề tài rất mới. Sự thay đổi quan niệm chính trị. Có
thư của thân hữu viết rằng khi ông đưa thành tích quá khứ ra thì không
có gì chứng minh được là tương lai lập trường của ông sẽ không thay
đổi?
Trả lời: Quả thực cá nhân tôi vô nghĩa,
không phải là nhân vật quan trọng nhưng bị đánh phá thì coi như mình
ra phơi nắng nên bị chiếu đèn. Đóng cửa trùm mền th? mới yên. Phải thành
thực nói rằng đã có nhiều trường hợp con người thay đổi. Quá khứ thì
như vậy, không biết tương lai sẽ làm gì, nghĩ gì. Tuy nhiên nếu không
biết tương lai thì phải công bình mà ghi nhận những gì trong quá khứ
và hiện tại. Cái lối suy diễn là xây dựng kỳ đài Việt Nam Cộng Hòa để
sau này kéo cờ Cộng Sản cho thuận tiện là cái lối suy nghĩ rất trẻ con.
Riêng trường hợp của tôi, việc xây dựng Viện Bảo Tàng Việt Nam Cộng Hòa
là một minh chứng cho lập trường tương lai.
Câu hỏi 23: Thi hành chính sách cho Mỹ.
Để bổ túc
vào câu hỏi kể trên, có một vị viết rất dài và lý luận có tính cách
thuyết phục, phổ biến rộng rõi đã tiên đoán là ông Vũ Văn Lộc chuyển
hướng vì làm theo lệnh Mỹ. Ông là giám đốc cơ quan nhận tài trợ của Mỹ,
ông đang chuẩn bị thay đổi để có thể làm công tác cho Mỹ giao thiệp với
chính quyền Việt Nam vân vân?
Trả lời: Thật sự mà nói, nếu là người có
ảo tưởng thì tôi sẽ hân hoan mà chào đón lối suy diễn này. Tuy nhiên
thực tế không phải vậy. Cơ quan nhận tài trợ của chính phủ để lo cho di
dân tỵ nạn qua các khế ước rất thông thường. Cơ quan IRCC của chúng tôi
thực sự thuộc loại hạng bét so với các cơ quan thiện nguyện Hoa Kỳ. IRCC
cũng chẳng có sứ mạng chính trị gì cả. Còn riêng tôi, 80 tuổi chỉ
còn làm công việc lượm rác để góp lại tái chế thành tác phẩm lịch sử
nghệ thuật. Công việc cuối đời là: Đem tro tàn lịch sử, ta xây dựng bảo
tàng. Đem quá khứ huy hoàng, gửi tương lai vĩnh cửu. Không thể có chuyện
chuẩn bị làm công tác cho Mỹ liên lạc với Hà Nội. Làm gì có chuyện
viển vông như vậy. Ông nào suy diễn như thế là đề cao chúng tôi quá.
Xin vui lòng đừng nên bốc nhằng, chúng
tôi đã già rồi. Đưa lên cao quá chóng mặt. Giả thuyết gì mà lạ lùng,
tôi thay đổi để làm công tác cho Mỹ chuẩn bị nói chuyện với Hà Nội. Cảm
ơn cháu nào đã có ý kiến tuyệt vời như thế. Xin vui lòng gửi cho bác
chiếc xe lăn có gắn máy phản lực.
XEM TIẾP KỲ SAU: Tiếp tục hỏi
thăm sức khỏe: Tướng tá bỏ chạy, tham nhũng trong quân đội, tài cán gì
mà làm giám đốc, tác phong khinh người, v.v...
Ký còmNguồn: Ông là ai (3) ?
Vũ Văn Lộc, Ông Là Ai? (Bài 4)
Ký Còm đăng trong mục Thiên Hạ sự của
nhật báo Thời Báo số 5750, phát hành ngày Thứ Bảy, Chủ nhật 11, 12 tháng
2 năm 2012 tại San Jose
Chúng tôi xin tiếp tục hầu chuyện ông Vũ
Văn Lộc. Kỳ này có ba câu hỏi có vẻ khúc khuỷu, lắt léo một tí, dù có
khó chịu đến đâu xin ông cũng cố gắng mà trả lời... một lần cho rõ
rồi... thôi!
Đại khái là: - "Ông có tài cán gì mà
làm giám đốc muôn năm? -"Đứng đầu cơ quan mà vô trách nhiệm với chiến
hữu?" - "Và, sau cùng già rồi sao ông không về nghỉ đi cho được việc
cộng đồng?"
Nhưng trước hết xin báo cho ông một tin
vui. Có người gửi thư liên quan đến một câu chuyện cũng rất đáng làm cho
nhiều người thắc mắc đến một bản "kiến nghị" mà ông và tổ chức Liên Hội
có liên can, xin tóm lược trong câu hỏi đại ý như sau:
Câu hỏi 24 - "Nam Hà Kiến nghị Thư.” Nội dung bức thư như sau đây:
Thưa bác Giao Chỉ Vũ Văn Lộc, cháu ở
San Francisco từ hơn 30 năm nhưng thường theo dõi cộng đồng San Jose.
Ngay từ lúc nhỏ đã có dịp đi dự cuộc biểu tình chống Cộng tại
Berkeley. Kỳ đó chờ Việt Cộng Hà Văn Lâu lâu thiệt là lâu. Khi biểu
tình bác đưa sáng kiến đi hai bên đường, bên nọ ngó bên kia hô khẩu
hiệu thật tưng bừng, còn nhớ Đại Tá Vũ Văn Lộc một bên và Đại Tá Mã
Sanh Nhơn đi một bên.
Nói thực tình thời đó biểu tình có không khí vui vẻ chứ không tranh chấp như sau này.
Rồi đến kỳ biểu tình ờ San
Francisco. Cháu vào cả trong Hotel nghe họp báo rồi lại ra ngoài hô đả
đảo. Khi phái đoàn phó thủ tướng Việt Cộng họp báo xong đi ra thì phe
ta có phát tài liệu. Cháu nghe có người nói kiến nghị, kiến nghị nhưng
ông phó thủ tướng khoác tay đi thẳng. Có một người trong đoàn Việt cộng
nhận tài liệu. Cháu có được anh Hùng cho một bản. Đó là bản sao Nam Hà
kiến nghị thư, có tên mấy vị ở tù Việt Cộng trại Nam Hà. Nghe nói 5 hay 6
người ký nhưng chắc bản này không đến tay cấp trên Hà Nội nên phe ta
in và gửi cho các đại sứ và sứ quán cộng sản. Vậy mà có tờ báo ở San
Jose lại nói là mấy bác chui vào gặp Việt Cộng dâng kiến nghị. Cháu nghĩ
nếu muốn liên lạc với Việt Cộng thì gửi thư ngay vào tòa lãnh sự hay
vào thẳng mà tiếp xúc chứ cần g? phải đưa lúc đồng bào biểu tình.
Cháu không biết mấy người đó tâm địa ra sao mà bày đặt chụp mũ khốn nạn như vậy.
Cháu có gửi cả Tel theo Email. Khi nào thuận tiện sẽ xuống gặp bác và thăm Museum. Nguyễn Đôn, San Francisco.
Ký Còm: Ông này nhắc lại chuyện 15 năm trước ông Lộc còn nhớ không?
Trả lời : Xin cảm ơn anh Nguyễn Đôn SF.
Nhắc lại chuyện xưa tôi lại nhớ thời kỳ ở đây có ba sỹ quan cấp đại tá
cùng hoạt động. Bác Trần Văn Trọng làm ở học khu. Bác Mã Sanh Nhơn và
tôi làm phụ giáo cho trường trung học San Jose.
Tuy lớn tuổi so với anh em nhưng chúng
tôi vẫn còn trẻ so với bây giờ. Anh em thường rủ nhau đi biểu tình,
mỗi lần như vậy đều lấy quân số là các em học sinh và bà con ta tại San
Jose. Bây giờ cả hai bác đều đã ra đi. Ngày nay anh em cũ cùng lớp
tuổi, cùng hoạt động chỉ còn mình tôi.
Còn cái vụ Nam Hà kiến nghị thư thì
tôi nhớ là trong bản ký tên có Lý Tống, Trần Mạnh Quỳnh và có ông Giáo
Sư Đoàn Viết Hoạt hiện ở miền Đông. Có nhiều người không biết tin tức
về cái bản kiến nghị lịch sử đó nên khi anh em Liên Hội vào phát tài
liệu trong Hotel có phái đoàn cộng sản cư ngụ và họp báo thì cứ nghe
nói kiến nghị là nghĩ ngay là giao lưu với Việt Cộng. Ai ngu gì mà liên
lạc với cộng sản vào lúc đó. Chuyện này sau đó ai cũng biết, tiếc thay
cho đến nay mới có người lên tiếng làm nhân chứng.
Câu hỏi 25: Sinh hoạt với cựu tù chính trị.
Tiếp theo bây giờ xin có câu hỏi khác.
Vấn đề nêu lên là cơ quan có trách nhiệm lo cho cựu tù chính trị nhưng
thực tế là các hội tù phải tự lo lấy. IRCC, USCC, VIVO chẳng làm gì cả.
Xin ông cho biết ý kiến?
Trả lời: Đây là một vấn đề rất tế nhị. Chẳng ai muốn nói ra. Xin nói thẳng là không thể kể hết ra được, vì chỉ thêm phiền phức.
Thực sự khi ở bên Việt Nam chiến hữu đi
tập trung cải tạo là mối bận tâm của người đi năm 75. Trước hết là các
gia đình lo cho thân nhân, rồi đến chiến hữu lo cho anh em, và các đoàn
thể hết sức lưu ý. Chúng tôi đã theo dõi, quan tâm và tranh đấu từ
cuối thập niên 80. Cá nhân tôi, anh Diễm bên VIVO, các tổ chức Nam Cali,
và các cựu tù vượt biên đã cùng về DC họp nhiều lần. Có cộng tác với
bà Khúc Minh Thơ và các anh em trên DC. Cũng thảo luận đấu tranh, kiến
nghị, gặp dân biểu. Rất nhiều mặt. Rồi đến khi chuyến bay đầu tiên đến
SF tôi tổ chức đi đón hết sức cảm động.
Vì là cơ quan định cư nên khi County
dành ngân khoản định cư, thì cơ quan IRCC được giao trách nhiệm nhận
ngân khoản lo dạy Anh ngữ và tìm việc làm. Số tiền cũng chẳng đáng bao
nhiêu.
Trên thực tế thì các gia đình HO đều
được hưởng trợ cấp, food stamp, nên rất yên tâm. Việc học Anh văn, tìm
việc làm cũng tương đối giản dị. Khi nhận công tác này, biết đây là vấn
đề rất tế nhị nên tôi thành lập một trung tâm hoàn toàn riêng biệt tách
rời và tuyển người công khai. Ngân sách riêng biệt. Thành lập hội đồng
tuyển chọn toàn người Mỹ và đại diện County. Kết quả ông Trung Tá Vũ Đức
Nghiêm được nhận là trung tâm trưởng. Trung Tá Lê Đình Vọng làm phó và
kiêm công tác kiếm việc làm. Các vị này đều là HO, biết Anh ngữ, lái xe
và hăng hái. Ngân khoản chỉ còn tiền thuê một cô thư ký và thuê văn
phòng. Ngay việc tuyển người đã bắt đầu không hợp ý anh em hội tù
chính trị, có người anh em đề nghị lại không được chọn, nhưng rồi cũng
xong.
Tôi tổ chức một đại hội cho anh em HO đầu tiên tại San Jose, có ông Funseth thứ trưởng nội vụ về nói chuyện.
Trong các buổi nói chuyện, tôi có dịp
tiếp xúc với các anh em thì nhận thấy nếu gặp các chiến hữu đã quen
biết nhau từ trước thì thông cảm. Còn các bạn chiến binh không quen
biết thì sự giao thiệp giữa người chạy trước và người ở lại có phần xa
cách.
Một lần tôi nghe ông HO là hội trưởng
trong buổi thuyết trình nói rằng: Chỉ có các anh em cựu tù mới thương
anh em cựu tù chính trị. Hội trường vỗ tay vang dậy. Tôi bắt đầu cảnh
giác và chuẩn bị để quý vị dần dần thay thế.
Sau đó có một lần tờ báo San Jose
Mercury News ngỏ ý giúp tôi tổ chức cây mùa xuân cho gia đình HO. Vừa
loan tin thì hội tù nhân lên tiếng phản đối. Anh em cho biết là không
cho phép ai lợi dụng. Tôi rất thông cảm với tinh thần đó, bèn thông báo
dẹp ngay vụ này.
Nói tóm lại, đối với sinh hoạt của các
hội tù chính trị từ tổng hội cho đến các chi hội, tôi quan niệm là đã
làm hết bổn phận vào những bước đầu là được rồi, không nên tạo thêm sự
hiểu lầm. Vì vậy, sau này mọi sự giúp đỡ yểm trợ cho các gia đình HO
đều tiếp tục nhưng vẫn giữ theo đúng hình thức của di dân tỵ nạn. Tuyệt
đối không gây hiểu lầm. Các anh em đến với IRCC dần dần thông cảm ngoại
trừ đôi khi có những hiểu lầm quá sức th? mới có sự chống đối mạnh mẽ.
Thí dụ cụ thể là ông Thiếu Tá Trảng hội trưởng đã ra đi. Ông vốn rất
hiền lành. Khi nhân danh hội tù phản đối tôi, ông đã có nói rằng. Mặc
dù trước đây làm việc với tôi ở bộ tổng tham mưu. Rồi khi đến Mỹ được cơ
quan IRCC và tôi giúp đỡ, tuy nhiên đó là việc riêng còn vấn đề tranh
đấu là vì chính nghĩa quốc gia. Lại thêm một anh bạn nữa là ông Đoàn
Thi, cũng là cựu tù chính trị là bạn cùng khóa, biết nhau quá nhiều.
Nhưng anh Đoàn Thi cũng nhân danh tổng thư ký cựu quân nhân lên án Vũ
văn Lộc. Ông cũng nói bạn bè là chuyện riêng, còn vì chính nghĩa quốc
gia thì phải lên án. Rồi mới đây ông Ngọ cũng vì chính nghĩa quốc gia,
đóng vai quan tòa lên án.
Chả mấy khi đổi đời, các vị đều vì lý
tưởng đóng vai chưởng lý lên án chúng tôi, sau đó lại tuyên bố tha. Kẻ
thì vài năm mới xét lại bản án. Có người thì chỉ có một hai tuần là
đã tuyên bố tha.
Ký Còm: Gần 10 năm trước ông
cũng đã bị hội đoàn trên nước Mỹ lên án. Tôi còn nhớ có một lá thư
cũng nhân danh bạn thân lên án. Ông còn nhớ chuyện đó không?
Trả lời: Đó là Trung Tá Q, bạn cũ từ hồi còn cấp úy. Anh Q có viết cho tôi một lá thư đại ý như sau.
Thân gửi Lộc. Anh em bên đó yêu cầu tao
ký tên lên án mày định hòa giải với cộng sản và có tội tham nhũng
trong cơ quan.Tao ở bên này cũng không rõ đầu đuôi. Bạn Lộc trước 75
th̀ tao biết không bao giờ xấu xa và đầu hàng nhưng bây giờ thực sự ra
sao thì không rõ. Có nhiều phần mày bị tao ký tên lên án oan uổng.
Nhưng mày chạy trước, tụi tao ở lại oan uổng cả mười năm. Mày có bị oan
tý chút cho gọi là chia sẻ với anh em. Tao với mày ở cùng địa phương
nhưng bao năm không cùng một giường, huynh đệ chi binh chỉ gọi là cho có
tiếng. Còn tao với bạn tù sống chết bên nhau năm này qua năm khác. Đói
khát có nhau. Vì vậy tụi nó kêu ký tên là tao ký. Huynh đệ chi binh
không thể so sánh với bạn tù. Vì vậy tao ký tên lên án mày. Sau này
chuyện gì cũng qua đi, nhưng ngay bây giờ tao phải cho mày biết. Rồi
vài năm sau thì mày có thể nói thẳng cho các bạn biết. Không cần đúng
hay sai, mày chạy thoát, tao chạy không kịp, tao phá mày một chút nhằm
nhò gì.
Ký Còm: Bây giờ ông Trảng làm
với ông ở TTM đã ra đi rồi. Còn ông Đoàn Thi ở đâu? Đoàn Thi ở
Sacramento. Còn ông Trung Tá Q. này ra sao?
Ông này là bạn tôi từ Hà Nội, đi lính
sau tôi hai năm bị kẹt tù cộng sản trên mười năm, thơ viết cũng lâu rồi.
Và bây giờ tôi mới được tin chết ở bên miền Đông. Xem như vậy, giữa anh
em quen biết, sự lên án đúng hay sai, có khi cũng vô nghĩa.
Anh em tù chính trị chịu đói khát, hành
hạ nhục nhã đủ điều, lại còn trải qua các oan khiên sống chết. Còn
mình mà bị kết án oan uổng ở xứ này, thực sự chẳng đáng gì để mà than
thở.
Ký Còm : Tôi thì không có
kinh nghiệm tù cải tạo, chỉ có kinh nghiệm tù vượt biên. Kỳ vượt biên bị
bắt có gặp mấy anh chị Tàu Chợ Lớn.
Nó nói bố nó chẳng có tội gì mà phải ra
Bắc. Vốn là lính kiểng Việt gốc Hoa. Giấy tờ khai là giám đốc vũ
trường. Bọn cộng sản xếp ngay vào cấp sư trưởng tức là giám đốc công
trường. Cho giải ra Bắc. Oan như thế mới là oan. Cán bộ thắc mắc là sao
thằng này còn trẻ mà làm đến giám đốc vũ trường, ngang sư trưởng.
Câu hỏi 26: Hãy từ chức đi.
Ký Còm: Có một người đưa câu hỏi khá bất lịch sự.
Ông có khả năng bao nhiêu mà làm
giám đốc cơ quan IRCC đến mấy chục năm. Đã đến lúc phải về đi cho
người khác thay thế. Yêu cầu từ chức. Ông có muốn trả lời không?
Trả lời: Vấn đề đã đưa ra, không muốn
trả lời cũng không được. Xin kể lại từ đầu như sau. Khi mới đến San Jose
tôi với ông Mã Sanh Nhơn làm cố vấn cho trường San Jose High. Tuy gọi
là cố vấn cho lịch sự, nhưng ăn lương phụ giáo và có 4 giờ một ngày.
Sau tôi vào làm cho chương tr?nh tỵ nạn
của Social Planning Council cũng là một cơ quan bất vụ lợi. Bắt đầu làm
xếp phần vụ văn hóa giáo dục. Chức vụ thì kêu nhưng cũng là lương
worker hạng chót. Khi cơ quan này giải tán. Phe Việt Nam thành lập IRCC
được một năm thì anh em rơi rụng dần. Cá nhân tôi cũng gần như bỏ cuộc
xin vào làm worker cho county. Đến đây chuyện vui bắt đầu. Tôi gặp ông
Mỹ đang làm xếp chương tr?nh tỵ nạn của Santa Clara, chuyện tro˿ vui vẽ.
Tay này nói thẳng với tôi là khả năng Anh ngữ và tuổi tác của tôi nếu
thi vào worker không chắc ăn. Hỏi rằng vậy tôi làm gì. Ông ta nói là
nên về làm giám đốc IRCC. County sẽ cho ít tiền để gầy dựng lại.
5 năm sau bên quận hạt Santa Clara cho
một lời bình luận về IRCC rất đáng hãnh diện. Họ nói là chúng tôi đã
một mình dựng lại bảng IRCC từ đống tro tàn. Trên thực tế thì mình ở
vào hoàn cảnh không đủ khả năng làm nhân viên thì đành làm giám đốc.
Thứ giám đốc bao nhiêu năm khiêng bàn dọn dẹp, treo cờ dán giấy chẳng
thua ai. Cơ quan khi lên khi xuống. Lúc có nhân viên vài chục người đủ
các sắc tộc. Lúc thì chỉ còn vài người, đa số tình nguyện bán thời
gian. Tuy nhiên vì làm lâu năm nên tôi là người có cơ hội khai phá
nhiều lãnh vực. Thành tích ghi lại cũng khá dài. Đó là chuyện cuộc đời
làm giám đốc hơn 30 năm.
Đa số cộng tác viên là các anh em có nhu cầu riêng nên khi hết chương trình là họ phải đi làm việc chỗ khác.
Kể
từ hơn 10 năm nay cơ quan chuyển hướng qua việc xây dựng viện bảo tàng,
phát triển Dân Sinh Media và các lãnh vực hết sức mới mẻ. Cá nhân tôi
phải làm việc gấp đôi và cắt lương xuống một nửa.Và số lương một nửa này
lại dành để tặng cho cơ quan trong các chương trình xây dựng mới hoàn
toàn không có tài trợ của chính phủ. Đó là tất cả sự thật trong hoàn
cảnh hiện nay. Nếu giám đốc mà từ chức là cơ quan tan hàng. Đành rằng
không có chức vụ nào mà không thể thay thế được, nhưng trên thực tế vẫn
có đấy. Đó là công việc làm không có quyền lợi, cá nhân đã bán nhà dọn
vào mobilehome để xây viện bảo tàng. Càng làm càng bị chửi. Museum đã
thành hình là một báu vật lịch sử rất có giá nhưng đây là tài sản mua
không ai bán và bán không ai mua.
Trong hoàn cảnh như thế, còn một số
ngày giờ trong tuổi hoàng hôn, của cuộc đời làm sao tôi lại vì lời phê
phán vô trách nhiệm của các bạn mà bỏ đi cho được. Chúng tôi làm việc
không phải vì quyền lợi, không phải vì danh vọng. Sau 21 năm quân ngũ
và 35 sinh hoạt cộng đồng, có lúc tưởng mình chỉ làm việc vì đam mê
công việc. Nhưng ngày nay mới biết thật muộn màng. Mình đã làm vì lý
tưởng. Vào dịp cuối đời, xin cho phép được tự mình khoác lấy những chữ
nghĩa đầy hào quang của con người. Tôi làm vì lý tưởng, làm sao tôi
bỏ được.
Các cậu đừng có thách đố vớ vẩn!
STD_SOG
ReplyDeleteÔ.Vũ Văn Lộc là người đã góp công rất nhiều cho người Tỵ Nạn VN.
Nhưng có điều Ô. Lộc 0 cho ai biết, là nguyên nhân nào mà đã lấy Bút hiệu: Giao Chỉ?
Nó gợi nhớ một điều 0 tốt cho Tiền nhân người Việt trước đó!?