Sunday, October 18, 2015

Người ở lại .



Áo trắng ngày xưa áo học trò
Những điều mộng ước thật đơn sơ
Sao ta không là cánh phượng đỏ
Lướt theo chiều gió tận biển mơ.

Ai đã qua thời áo trắng mà không dệt mộng vu vơ, tìm ước mơ trong mơ ước là cả một cánh đồng mênh mông đầy mộng ảo, bao nhiêu kỷ niệm yêu thương của thời sách vở đến trường.
Thời áo trắng học trò của tôi lớn lên trong khói lữa chiến tranh, tâm hồn cũng quyện lây vào  thuốc súng, bạn bè lần lượt khoác áo nhà binh, tôi thích nhìn những  bộ đồ hoa lấm lem bùn đất, nét phong trần của những chiến bình từ mặt trận về ,  oai phong của người cầm súng bảo vệ biên thổ hiện lên trên khuôn mặt  cháy đen sạm nắng, mắt sáng ngời,  bước chân đỉnh đạc,  đó là khí tiết của người đàn ông.
 Đêm đêm ánh hỏa châu chiếu sáng một vùng trời đâu đó  áo trắng lại mơ, ước chi mình là ánh hỏa châu đong đưa  xé màn tối  đang bao trùm không gian,  thật là điên khùng  ngông tưởng, tuổi học trò là rứa 

Là cứ lang thang những buổi chiều
Đi tìm đâu đó tiếng ve kêu
Rộn rã tim rung lòng nao nức
Hình như trong gió nói lời yêu

Rồi :

Đưa tay nhặt cánh phượng hồng bay
Để nghe rạo rực tuổi thơ ngây
Đếm bước dạo quanh sân trường vắng
Thẫn thờ chẳng biết đợi ai đây . 

Không biết đợi ai nên  tìm ai để đợi , để điểm tô chút hương sắc lên tuổi học trò . Anh trai  mãn khóa ra đơn vị, có lần trộm thấy xấp hình lưu niệm  anh  chụp chung với khóa đàn em, mỗi tấm hình có ghí chú tên từ trái qua phải, Trung đội, Đại đội, Khóa,  lén lấy tấm hình qua nhà kêu con Phượng
-Phượng ơi mi coi đây tha hồ mà chọn.
Phượng cầm tấm hình thích thú ngắm hỏi  .
-Mi chọn anh chàng mô chưa ?
-Rồi.
-Mô, mi chỉ tau coi.
-Anh chàng ny nì .
-Ôi trời !  chọn chi anh chàng mặt mày bậm xị dữ rứa.
-Xấu trai nhưng rất đàn ông, hàm én mày ngài, chắc cú khỏi đụng hàng.
-Lưa my chọn  chàng mô đi.
Phượng chỉ người đẹp trai nhất nhì trong tấm ảnh  tôi nói
-Không biết đây là Phan An hay Tống Ngọc.
Hai đứa cười thích thú  dặn Phượng :
-Mi viết thơ xong cho tau coi tau bắt chước viết với.
-Ừ mi chờ khi mô viết xong tau đưa cho coi, viết đại có chi mà sợ, họ ở Đà Lạt mình ở đây có cười có chê mặc họ côi nớ.

 Rứa là hai lá thư gởi đi, ngày mô hai đứa cũng hỏi nhau :
-Răng rồi hè.
-Răng mà răng, một tuần lên một tuần xuống, mới mấy bữa mà rộn  ràng.

Rồi một hôm thư lạ đưa về
Góc đề ba chữ  KBC
Mấy bữa chờ mong nay thư tới
Hình như sấm dậy một góc trời.

Cất phong thư vào trang sách, để nhìn, để đoán thử coi trong thư viết gì, để giam cho chừa cái tội đi lâu.
Lên giường chuẩn bị đi ngủ mới đọc thư, để lời trong thư quấn quýt trong giấc mộng,

 Đà lạt ngày….             NL thân mến .

Chí chừng đó chữ thôi cũng đủ rồi, đủ để ru hồn vào tuổi mộng, đủ để viết lại bao nhiêu trang vở.
Cứ thế, thư đi thư về, rồi thư báo tin mãn khóa  anh đã chọn áo hoa rừng như NL mơ ước.

Một hôm ba người lính Nhảy dù ghé lại , tiếng  Ba từ phòng khách :
-NL ơi ! có bạn con kiếm .
Coi hình hàng ngày thấy là biết anh ngay.
Áo trắng bây giờ run rẫy, chẳng biết sao mà  run như vậy,  đứng sững quên chào, quên cả tên mình, quên hết phép tắc, đứng yên như tượng đá. anh mở lời :
-Không mời mấy anh ngồi hay sao ?
Như đứng trước vành móng ngựa trả lời từng câu  hỏi của quan tòa.
-Dạ ! mời ba anh ngồi chơi .
Gặp lần đầu là thế đó, bao nhiêu trang giấy mỗi lần viết thư, gặp mặt thì một lời không nói nổi. Bạn trai của Phượng cũng về, như vậy là có đồng minh.

Đơn vị anh tạm dừng chân ở Huế, hai áo dài  màu đỏ Bọc đô theo nắng  chiều  tung bay bên  xe Jeep mui trần dạo quanh phố, những buổi trường tan  rộn rã tiếng cười , đàn bướm trắng vây quanh cánh hoa dù lạc lối,, bờ Nam, bờ Bắc, Tràng tiền, Bạch hổ, những năm tháng  mòn guốc  đi qua chẳng thấy gì, bây giờ sánh vai bên người lính đi lại  sao thấy lạ quá nơi nào cũng đẹp,  cũng dễ thương, nước sông Hương bây giờ hình như xanh  hơn mọi ngày.

Áo trắng đợi những chiều sau giờ học
Bước âm thầm dọc đại lộ thênh thang
Người chiến bình mủ Đỏ cánh mai vàng
Bến Thừa Phủ  đò ngang áo trắng đợi .

Anh bặt tin nhiều buỗi chiều không tới, rồi thư lại nối tiếp kéo nhau về với những địa danh rừng núi xa xôi,  đĩnh cao 1090,  thung lũng Happy valey, căn cứ Helene, căn cứ An Đô, dốc Cồn Tiên, mỗi nơi một kiểu dàn binh đánh trận, anh lướt dưới lằn đạn quân thù để tiến chiếm mục tiêu, anh báo anh còn tiếp tục.
Liên tiếp mấy tuần  thư anh không  về, Đài BBC đưa tin  đại đơn vị Quân Lực Việt Nam Cọng Hòa mở cuộc hành quân Lam Sơn 719 qua biên giới Lào .
Đêm đêm nhìn ánh hỏa châu lòe sáng góc trời nào đó, áo trăng chấp tay cầu nguyện, cuộc hành quân chấm dứt sau bao ngày ngóng trông chờ đợi , tin các đơn vị về hậu cứ dưỡng quân.
Áo trắng đã chận đầu các đoàn xe mũ  Đỏ  tìm anh, Tin rụng rời chân tay anh đã ở lại trên chiến trường. Áo trắng xây xẫm muốn quỵ xuống bên đường, đêm về bên khung cữa sổ nhìn anh hỏa châu

Nghe tim mình thỗn thức
Một mối tình như giấc mộng trôi mau
Trăng sắp tàn trăng rạng suốt đêm thâu
Xin thời gian cho nổi sầu tan biến
Áo trắng giờ đây chấp tay khấn nguyện
Người ở lại niên viển cỏi vĩnh hằng .

Thời gian như bóng câu qua cữa sổ, bao nhiêu năm qua rồi còn chút gì đọng lại trong tim

Anh bây giờ phiêu dạt nơi đâu
Áo trắng xưa tóc đã thay màu
Kỹ niệm nhớ nhung thời tuổi trẻ
Sầu thương gói trọn mối tình đầu .

Ngôn Nguyễn

No comments:

Post a Comment