Yên Sơn Trương Nguyên Thuận
thân mến,
Dạo này bận rộn viết
lách, nên anh ít khi gọi điện thoại cho Yên Sơn để anh em trò chuyện với nhau.
Tuy vậy, anh vẫn đọc những bài thơ, bài nhạc do Yên Sơn sáng tác. Em là người
đặc biệt lắm, vừa là võ sư mở trường dạy võ, vừa là người nghệ sĩ có thơ văn
góp mặt trên văn đàn, có chân trong Văn Bút Việt Nam Hải ngoại. Em xứng đáng
mang danh hiệu “văn võ song toàn”. Còn anh là loại vô tài bất tướng, nhưng trót
đi lính, không được làm người trí thức, thì chỉ làm người “whistleblower” để
giữ tinh thần “võ sĩ đạo” (phú quý bất năng dâm, bần tiện bất năng di, uy vũ
bất năng khuất). Vốn biết sức học của mình hạn chế, nên khi được người nào chỉ
ra cái sai của mình một cách tử tế, lịch sự là anh cám ơn người đó ngay. Riêng
đối với những phần tử vô giáo dục, viết lách tục tằn, thì anh im lặng. Im lặng
không phải vì sợ chúng nó, mà tại vì anh khinh bỉ.
Khi được anh em KQ Houston
yêu cầu làm Chủ bút Giai phẩm Lý Tưởng, tờ báo vốn đã có từ khi Tướng Kỳ lên
làm Tư Lệnh, anh đề ra phương châm “Không Bỏ Anh Em, Không Bỏ Bạn
Bè” (đầu để truyện ngắn của nhà văn Đào Vũ Anh Hùng) để làm tiêu chí
cho toàn thể anh em KQ. Anh đã sống hết lòng với cái phương châm do mình đề ra,
nên mang nhiều hệ lụy. Cũng xứng đáng để sống thôi! Ai nỡ trách Trời gần, với
Trời xa?
Khi anh Đào Vũ Anh Hùng viết
bài “Vàng Rơi Không Tiếc” gửi đi khắp các báo ở Hải Ngoại,
nhưng không một tờ báo nào dám đăng. Ngay cả tờ Ngày Nay của Giáo sư Nguyễn
Ngọc Linh ở Houston, do anh Trương Trọng Trác làm Tổng Thư Ký Tòa Soạn cũng
không dám đăng. Anh Trương Trọng Trác và anh Đào Vũ Anh Hùng là hai hướng đạo
sinh mà anh Trác không dám sống với tinh thần hướng đạo, vì anh Trác mà
đăng bài ấy, thì sẽ bị Mặt Trận đe dọa và tờ báo Ngày Nay sẽ không còn được cơ
sở thương mại nào dám đưa quảng cáo. Báo mà không có quảng cáo thì báo phải
đóng cửa thôi! Giống như tờ báo của Trung tá Nguyễn Xuân Phác, cựu sĩ quan
Chiến tranh Chính trị, đã phải đóng cửa.
Thuận có thấy sự khủng bố của
Mặt Trận HCM ảnh hưởng đến “nồi cơm” của người làm báo ghê gớm chưa? Khi sợ bể
“nồi cơm điện National”, người yêu nghiệp làm báo đến mấy, cũng đành phải đi
làm nghề khác nuôi thân. Thuận có thấy tội nghiệp cho họ không?
Ở Houston, có một nhóm bác sĩ
mời anh đứng làm chủ nhiệm một tờ báo, vì họ thấy anh làm tờ Lý Tưởng ngon
lành. Anh đặt điều kiện với họ là tôi phải được quyền làm nhà báo tự do, không
chấp nhận sự đe dọa từ đâu đến. Mấy ông bác sĩ sợ đụng chạm, nên họ bỏ ý định
“thuê” anh làm Chủ Nhiệm kiêm Chủ Bút.
Anh quan niệm rằng đã không
chấp nhận sự độc tài của Việt Cộng, nên mới phải bỏ nước ra đi. Đến sống ở đất
nước tự do mà bị một nhóm người tỵ nạn như mình nhân danh Phục Quốc, lập ra cái
Mặt trận Kháng chiến để hăm dọa người cùng cảnh ngộ, thì đời nào anh cúi đầu
chấp nhận, dù được trả tiền thù lao cao đến cỡ nào. Như Yên Sơn từng bay chung
với anh nhiều phi vụ, anh rất thân tình với anh em đồng đội trong đơn vị, nhưng
đối với cấp trên đến cỡ nào mà ức hiếp anh em của mình, là anh phản ứng lại,
chứ không bao giờ nhượng bộ cấp trên để cho anh em cấp dưới của mình bị thiệt
thòi.
Thành Bộ trưởng của Mặt Trận HCM lúc bấy giờ là
Đặng Quốc Việt, bí danh của ông Trung Úy Hải Quân Đặng Viết Nghị, gửi đến Ban
Trị sự tòa soạn Lý Tưởng một Văn Thư có đại ý như sau: “Tờ báo Lý
Tưởng đăng bài “Vàng Rơi Không Tiếc” là gây chia rẽ Cộng Đồng và làm lợi cho
Việt Cộng. Chúng tôi yêu cầu thu hồi tờ báo”. Thuận có thấy hành vi của
Mặt Trận HCM có khác gì bọn Việt Cộng đang cầm quyền? Họ tưởng rằng nước Hoa Kỳ
này đang nằm dưới quyền cai trị của họ vậy đó. Thấy anh không “chấp hành” yêu
cầu của ông Thành Bộ trưởng, thế là họ dùng điện thoại luân phiên gọi hăm dọa
suốt ngày suốt đêm. Anh Hội trưởng Trần văn
Nghiêm cũng bị hăm dọa như thế, đến nỗi anh Nghiêm đã phát khóc trong buổi họp
KQ tại nhà ảnh. Những anh em KQ có mặt trong buổi họp đó vẫn còn sống tại thành
phố Houston.
Vào thời điểm đó là năm 1988,
trong khi Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh đã chết từ năm 1987 mà trong đoàn thể anh
sinh hoạt đã có trong tay tờ báo xuất bản tại Bangkok hình ảnh ông Hoàng Cơ
Minh đã chết! Vậy “lãnh tụ” của Mặt Trận lúc bấy giờ sang tay Kinh tế gia
Nguyễn Xuân Nghĩa, chứ không phải một ai khác. Bởi vì Hoàng Cơ Định, Trần Xuân
Ninh, Nguyễn Kim Huờn thì biết gì mà có thể viết “Đảng Chế Đảng Quy” và tài
liệu học tập cho đoàn viên? Nên nhớ, ông Nguyễn Xuân Nghĩa ở lại với Việt Cộng
5 năm, tới năm 1980 ông Nghĩa mới ra đi bằng đường chính thức. (chứ không phải
là thuyền nhân).
Ông Nghĩa có “tài năng” vượt
bực hơn tất cả các nhà hoạt động chính trị Việt Nam ở Hải Ngoại, thì chắc chắn
ông phải được đào tạo kỹ thuật xây dựng đảng. Vì vậy, anh mới nghĩ rằng Phó Đề
đốc Hoàng Cơ Minh làm Chủ tịch Mặt Trận; còn ông Nguyễn Xuân Nghĩa mới đích
thực là Cha Đẻ Việt Tân. Đây không phải là sự chụp mũ, mà là suy luận, vì trong
đảng Việt Tân chẳng có người nào ra hồn để có khả năng, có trình độ mà viết tài
liệu Đảng. Những cán bộ mang danh nghĩa lãnh đạo Đảng đều là công cụ của Việt
Cộng mà thôi! Vì Việt Tân, hậu thân của Mặt Trận, đã bị Việt Cộng xâm nhập, nên
biết Kháng Chiến phạm tội gì, thì rất dễ làm “blackmail”.
Anh chê cấp lãnh đạo Đại Việt
(gồm có Đại Việt Cách Mạng lẫn Tân Đại Việt) cùng với Quốc Dân Đảng vô trách
nhiệm với quần chúng vì không dám vạch mặt Việt Tân làm tay sai Việt Cộng.
Hội KQ ở Houston có nhiều anh
hùng Khu Trục, Trực Thăng từng vào sinh ra tử, ngực mang đầy huy chương cao
quý; nhưng dường như anh em xem cuộc chiến Chống Cộng đã tàn, nên họ chỉ còn lo
giữ “Job”, chăm chỉ làm ăn nuôi vợ, nuôi con. Cũng hợp lý thôi! Còn anh chỉ là
phi công Vận Tải (có 4 năm lái Hỏa Long), nhưng thuộc loại người “dở hơi” điếc
không sợ súng, một mình chống lại sự khủng bố của Mặt Trận, dù có chết cũng
cam. Anh tự xuất tiền túi, xuất bản một tờ báo không có quảng cáo, lấy tên Thần
Phong, với ý tưởng nếu bị Mặt Trận thanh toán, thì mình cũng giống như phi công
Kamikazé của Nhật Bản thôi! Chẳng phải muốn làm anh hùng đâu! Chẳng qua vì mang
cái máu dân Nghệ An, nên thà “chết đứng, hơn sống quỳ” mà thôi!
Người ta cứ tưởng phi công
Vận Tải chỉ bay chở hành khách. Nhưng họ đâu có biết khi cuộc chiến leo thang,
Việt Cộng có hỏa tiễn tầm nhiệt SA-7 rất hữu hiệu, mà bay những phi vụ tiếp tế
đạn pháo binh cho các căn cứ Bastogne, Khe Sanh, Bình Long … ở cao độ thấp là
chết như chơi. Biết bao nhiêu phi hành đoàn của ta bỏ mạng đấy! Vì nghĩ tới
cuộc đời của mình cũng đã dấn thân vì đất nước, thì không lý do gì mình sợ một
anh Trung Úy Hải Quân, cũng là Sĩ Quan của VNCH cấp bậc thấp hơn mình, dám gửi
Văn Thư ra lệnh cho mình.
Vì ương ngạnh chống lại băng
đảng Mặt Trận, không sợ Việt Tân, nên anh bị những tên dùng các “nick” phịa ra
nhiều chuyện để bôi nhọ mình. Họ tưởng anh sợ, không dám tiếp tục viết lách.
Anh nghĩ, lâm vào cảnh mất nước, phải bôn tẩu ra nước người, được sống tự do
thì hà cớ gì lại sợ những đứa du thủ du thực đội lốt Kháng Chiến?
Anh có viết bài “Bọn
Làm Bạc Giả” để ám chỉ những hạng người làm tuồng, cổ cồn cà vạt bảnh
bao, bằng cắp khoe nhặng xị cả lên, nhưng thực chất chỉ là một thứ bạc giả. Vì
họ im lặng trước những điều sai trái, tức là họ mặc kệ, ai làm mưa làm gió cũng
được, miễn là họ yên ổn “mặc áo thụng vái nhau”.
Tiến sĩ Trần Huy Bích hí hửng
giới thiệu cái diễn đàn thổ tả “sangto.com” cho ông Đại tá Bác sĩ Hoàng Cơ Lân
là đủ thấy cái bằng Tiến sĩ của ông ta là thứ bằng giả. Tại sao Yên Sơn biết
không? Nếu là người có trình độ học vấn chút chút, khi đọc những bài trong cái
trang mạng đó. thì phải biết ngay đó là những bài của tụi cu ly văn hóa đang
làm công tác bôi nhọ Tổng thống Donald Trump. Đáng lý ra, Tiến sĩ Trần Huy Bích
là người có chút lương thiện thì phải viết một cái email đưa lên Diễn Đàn như
bà Hoàng Lan Chi để cảnh báo Cộng Đồng. Trái lại, ông Tiến sĩ Bích trịnh trọng
thưa với ông Đại tá Bác sĩ Hoàng Cơ Lân là chưa từng quen biết, nhưng nghe danh
tiếng của bác sĩ thì xin giới thiệu với bác sĩ cái trang “sangto.com”
để Ngài đọc. Trang mạng “thổ tả” chơi khăm, đưa những bức thư nội bộ của các Ngài
trí thức ra công khai. Nhờ đó, bà con ta mời biết chuyện ông Đại tá bác sĩ
Hoàng Cơ Lân, Chỉ huy trưởng Trường Quân Y gọi Tổng thống Donald Trump là
“thằng điên” và bảo ai bầu cho cái thằng điên đó là BỰA, là Việt Cộng.. Các ông
trí thức với bằng cấp đầy mình bèn than trời không ngờ chuyện nội bộ giữa nhau
đã bị tiết lộ. Tại vì họ không chịu học câu ông bà mình dạy “cây kim
trong bọc, có ngày cũng lòi ra”, mà quên rằng dưới vòm trời này,
không có cái gì có thể giấu mãi được. Xài bạc giả lâu ngày thì chỉ cần một chút
sơ hở là thiên hạ biết bạc giả ngay! Từ ngày mất nước, nhiều nhân vật xài bạc
giả lộ diện, nên Cộng Đồng cứ liên tục khủng hoảng lãnh đạo, không ai bảo được
ai!
Chẳng qua, bọn xài bạc giả
không có lòng tự trọng, bị thiên hạ mắng nhiếc đến cỡ nào, cái bản mặt của họ
vẫn cứ nhơn nhơn. Giống như nhà văn Trùng Dương Nguyễn Thị Thái được xếp hạng
là một trong 5 nhà văn nữ nổi tiếng nhất, có công đóng góp vào văn học sử nước
nhà ghê gớm lắm! Thế mà bà nhận làm Chủ báo tờ báo Kháng Chiến lừa bịp đồng bào
một cách khơi khơi. Đến khi Mặt Trận rớt mặt nạ, nhà văn nữ lừng danh vẫn không
có một lời tạ lỗi với độc giả. Gặp anh mà làm một điều lừa đảo độc giả như thế,
chắc chắn anh sẽ viết lên mấy dòng xin lỗi, rồi lủi vào xó xỉnh nào đó để sống
đến ngày tàn đời, hoặc quay mặt vào tường sám hối. Nhưng bà Trùng Dương Nguyễn
Thị Thái là một người phụ nữ vô cùng can đảm, vì bà ca tụng phong trào “Black
Lives Matter” có mục đích mang lại công bằng cho sắc dân Da Mầu. Khiếp
đảm không?
Một người dù kiến thức ở vào trình độ “bình dân
học vụ” cũng phải biết cái phong trào đó là do bọn ma đầu chính trị lợi dụng
người Da Đen, giống như cái phong trào “Đấu Tranh Vì Đạo Pháp” do
các Thầy phát động thời 1963 ở Miền Nam mà thôi. Những người Da Đen chính cống,
có lương tri như Nghị sĩ Tim Scott của South Carolina, như tỷ phú Robert L.
Johnson, ông Chủ công ty BET, đã công khai lên án bọn chính trị gia Dân Chủ lợi
dụng mầu da để cướp đoạt quyền lợi chính trị. Anh có gặp bà Trùng Dương Nguyễn
Thị Thái thời trước năm 1975 tại nhà nhạc sĩ Trinh Công Sơn trên đường Công Lý,
trước mặt Chùa Vĩnh Nghiêm. Sơn hãnh diện giới thiệu người phụ nữ trẻ mà
làm Chủ Nhiệm tờ nhật báo Sống của Chu Tử. Anh chào bà và nói một câu xã giao:
“Chị còn trẻ, mà làm lớn quá!”. Đó là một
người đàn bà trẻ, nhỏ nhắn, đeo kính cận thị. Anh chỉ biết có vậy thôi!
Sau 1975, bà Trùng Dương đi
học nghề báo chí. Bà viết những bài để dạy cho những người làm báo ở Hải ngoại
mới vào nghề. Bà nói rằng viết văn thì tác giả có quyền tự do bay bổng trong
không gian; nhưng làm báo thì người viết báo phải dựa vào sự kiện có thật (true
facts). Bà Trùng Dương dạy đúng! Nhưng nhà báo chuyên nghiệp, ngoài sự ghi nhận
sự kiện thật, người làm báo phải có trình độ để nhận biết đàng sau Sự Thật đó
có mưu đồ gì.
Sự kiện đập phá của những
người đấu tranh cho câu khẩu hiệu “Black Lives Matter” là có thật. Đúng! Nhưng
nhà báo mà cho rằng đó là cuộc đấu tranh cho bình đẳng Màu Da thì hoặc nhà báo
thuộc loại dốt hoặc là loại bất lương. Người làm truyền thông không phải là cái
máy ảnh ghi chép sự kiện. Người làm truyền thông phải có trình độ nhận thức và
phải có lương tâm để không bóp méo SỰ THẬT; chứ không phải là chiếc
máy chụp hình. Anh chàng phóng viên Mỹ chụp tấm hình Tướng Nguyễn Ngọc Loan bắn
thằng khủng bố Bảy Lốp, đã khiến cho Tướng Loan bị bọn truyền thông phản chiến
đập tơi bời đấy thôi.
Yên Sơn thi sĩ thân mến,
Anh rất khinh những người có
bằng cấp to, nhưng không phải là Kẻ Sĩ. Thời đang chiến tranh trước năm 1975,
mấy anh Sư, mấy anh trí thức dỏm phát động Phong trào Hòa Bình mà chỉ đòi Mỹ
rút quân khỏi Việt Nam, Quân đội VNCH phải buông súng, mà không hề có một lời
buộc quân xâm lăng Bắc Việt rút quân về Miền Bắc là cái thứ Phong Trào Bịp Bợm,
tay sai Việt Cộng. Hơn ai hết, những người lính chiến đấu như chúng ta đều mong
muốn Hòa Bình, sớm chấm dứt Chiến Tranh. Bởi vì chiến tranh kéo dài thì chúng
ta chết; chứ cái bọn đấu tranh kia đâu có chết? Thế mà không có một ông trí
thức danh tiếng nào từ các trường Đại Học lên tiếng để vạch mặt cái bọn đòi Hòa
Bình giả hiệu. Nói tóm lại, trí thức là giai cấp được quần chúng trọng vọng,
nhưng trí thức bất xứng, chỉ lo trau chuốt thanh danh của mình, mặc áo thụng
vái nhau, vô trách nhiệm với số phận dân tộc. Chính vì thế mà anh em chiến đấu
chúng ta đã hy sinh cho một lý tưởng bị kẻ thù chà đạp bằng mấy chữ “Lính
Đánh Thuê”, mà không nhà trí thức nào phản kháng, thì có đau không?
Ra Hải ngoại, anh có cơ hội
gặp gỡ nhiều nhân vật tai mắt, anh nói cho họ biết Mặt Trận Hoàng Cơ Minh là do
Việt Cộng dàn dựng. Nhưng chẳng ai tin! Sĩ quan Phản gián, Tình báo VNCH rất
giỏi, chỉ cần thoáng qua là họ biết thật, giả. Nhưng họ im lặng để yên thân.
Đến ông Tướng Tư Lệnh Cảnh sát, Tình Báo, Phản Gián mà làm tay sai cho Việt
Tân, thì những sĩ quan cấp dưới lên tiếng, được ích gì?
Trương Nguyên Thuận thân mến,
Em và anh từng cùng chung phi
hành đoàn, sống chết có nhau. Tuy không là anh em ruột thịt, tuy không cùng
sinh, nhưng cùng tử. Nên lúc nào anh cũng xem em và những anh em khác là
những thằng anh em máu mủ của mình. Hơn nữa, em với anh lại cùng chí hướng. Em
ở bên Quốc Dân Đảng, anh ở bên Đại Việt đều có chung một mục đích vì nước vì
dân. Em có tài sáng tác thơ, làm nhạc để làm bùng lên ngọn lửa đấu tranh cho
thế mai sau. Anh bất tài, chỉ xin làm người “thổi còi” (whistleblower) dễ đụng
chạm, nhưng vì mục đích thanh tẩy những phần tử làm bạc giả trong Cộng Đồng để
thanh danh dòng giống không bị người ta khinh bỉ, chê cười. Làm cái công việc
đó, khó lòng có ai mời đi “Ăn Giỗ Chùa” lắm!
Anh nói đến bà Trùng Dương
không phải vì anh cạnh tranh nghề nghiệp, bởi vì anh không sống bằng nghề viết
báo, viết văn. Anh cũng không “care” cái chuyện ông Tiến sĩ Trần Huy Bích đào
ngũ hay không đào ngũ. Anh chỉ thấy ông Tiến sĩ Bích đem Quốc Văn Giáo Khoa Thư
để dạy dỗ Nguyễn Xuân Nghĩa chửi Cụ Chu văn An là thằng cà chớn. Rồi đọc mấy
câu ông Tiến sĩ Bích chê ông Đại tá Bác sĩ VNCH Hoàng Cơ Lân chửi “Thằng Donald
Trump” là thằng điên và bảo đứa nào bầu cho thằng điên đó là Bựa, là Việt Cộng.
Ông Bích khoe mình là người nho nhã, không bao giờ dùng cái loại ngôn ngữ như
ông Đại tá Bác Sĩ. Đọc lời dạy của Tiến sĩ Trần Huy Bích về nhà kinh tế Nguyễn
Xuân Nghĩa, rồi đọc lời chê bai của Tiến sĩ Trần Huy Bích chê ngôn ngữ của ông
Đại tá Hoàng Cơ Lân, thì anh nhận thấy Tiến sĩ Trần Huy Bích muốn làm Quân tử
Kiếm Nhạc Bất Quần, nhưng không có bản lĩnh! Có lẽ Đại tá Bác sĩ Hoàng Cơ Lân
đau lắm, khi đọc câu văn của Tiến sĩ Trần Huy Bích?!
Anh viết bức thư này để xin
chân thành góp ý với nhà thơ Yên Sơn rằng hãy dùng thơ và nhạc làm vũ khí đấu
tranh cho Công Lý và Hòa Bình; chứ đừng bắt chước “Thương nữ bất tri
vong quốc hận; Cách giang do xướng Hậu Đình Hoa” thì buồn lòng nhà
cách mạng Nguyễn Thái Học lắm đấy! Tuy anh không còn sinh hoạt Đại Việt, nhưng
luôn luôn theo đuổi lý tưởng “Dân Tộc Sinh Tồn”.
Muốn cho “Dân Tộc
Sinh Tồn” thì mỗi người phải có bổn phận sống cho xứng đáng, đừng
khuất thân làm tay sai cho Việt Cộng, dù được trả bất cứ giá nào. Cái đảng Dân
Chủ của Hoa Kỳ không khác gì cái đảng Việt cộng với câu châm ngôn “Còn Đảng
còn mình” hoặc “Thà mất nước hơn mất đảng”. Sự tồi
bại của đảng Dân Chủ đã quá rõ ràng, mà chỉ có một Dân biểu Dân chủ bỏ đảng,
còn tất cả đều răm rắp tuân lệnh đảng. Đảng Dân Chủ đòi mở toang biên giới, hủy
bỏ ngân sách Cảnh sát, thả hết tội phạm trong nhà tù thì Quốc gia còn cái quái
gì nữa? Thế mà vẫn có những đứa trang bị bằng cấp tận răng ca ngợi, thì rõ ràng
chúng không có khả năng biết xấu hổ.
Anh có thể nói không một chút
do dự: “Những người Việt Nam Tỵ Nạn Việt Cộng mà bầu phiếu cho đảng Dân Chủ là
kẻ phản bội đồng bào của mình và vô tư cách”.
Đa số đồng bào mình trong
nước, kể chị bán mớ rau đến anh chạy xe ôm, đều mong mỏi Tổng thống Donald
Trump và Ngoại Mike Pompeo tuyên bố đường lưỡi bò ở Biển Đông là phi pháp;
Hoàng Sa Trường Sa là của Việt Nam. Trong khi đó, mấy ông mấy bà lãnh đạo đảng
Dân Chủ thì quỳ tưởng niệm một tên ăn cướp, thì làm gì có cái dũng để chống lại
cái phách lối của Trung Cộng? Vì sự sống còn của nước Mỹ, anh tin chắc Tổng
thống Donald Trump sẽ kết hợp nhiều quốc gia trên thế giới thanh toán Trung
Cộng. Người Việt Nam yêu nước đều ủng hộ Tổng thống Donald Trump. Chỉ có phần
tử phản bội đồng bào mình, mới không nhìn thấy đảng Dân Chủ là kẻ nội thù của
nước Mỹ. Thử hỏi những người chửi TT Donald Trump như các ông Tiến sĩ Trần Huy
Bích, ông Đại tá Bác sĩ Hoàng Cơ Lân hãy đưa ra một chính sách nào của đảng Dân
Chủ để chống lại tham vọng bành trướng của Trung Cộng.
Yên Sơn đừng nghĩ rằng anh
coi khinh bọn trí thức xài bạc giả, là làm mất đoàn kết. Cái câu “dĩ hòa vi
quý” là hòa với người biết phục thiện vì quyền lợi của đồng bào mình; chứ không
thể hòa với cái quân bán nước hại dân.
Cái thứ không ra gì, lúc nào
cũng đòi ăn trên ngồi trước, mà mình im lặng thì chúng tưởng mình là ngu, lính
tráng không biết gì! Những bọn đầu cơ chính trị đuối lý thường nói: “Ở xứ tự
do, muốn bầu cho ai là quyền của họ” mà mình trở nên thụ động là mắc mưu của
chúng. Trước kia, vì ở trong Quân Đội phải tuân theo kỷ luật, nhưng bây giờ
mình được tự do thì tại sao không sử dụng quyền tự do để vạch mặt bọn đầu cơ
chính trị? Tại sao những quân nhân từng chiến đấu cực kỳ gan dạ ngoài chiến
trường, mà ngày nay lại im tiếng trước cái bọn làm nhục quê hương, đồng
bào? “Tổ Quốc – Danh Dự – Trách Nhiệm” để đâu, mà đành ngoảnh
mặt làm lơ?
Anh không bao giờ xúc phạm
bất cứ ai. Anh chỉ thẳng thắn lên tiếng một cách lịch sự, để đời sau còn biết
vẫn có những người lính hết lòng với Đất Nước, không ngần ngại lên tiếng.
Anh mong Yên Sơn Trương
Nguyên Thuận hiểu và chia sẻ tâm tư một người lính nhất định không để cho bọn
làm bạc giả lên mặt đạo đức. Nhờ Thuận chuyển lời thăm hỏi của anh đến bà xã,
cùng những anh KQ của mình bên đó.
Thân ái,
Bằng Phong Đặng văn Âu
Telephone: 714 – 276 – 5600