Trút tâm tư vào đêm vắng canh dài
Quãng đời tôi tàu đêm vắng không người,
vẫn lặng trôi ..
Tôi là người tha hương đi bốn phương
Anh là người quân nhân vui gió sương
Câu chuyện tâm tình vui theo khói bay, tay cầm tay ...
Nói bạn nghe từ khi say viễn xứ
Gót chân in ngàn muôn lối sông hồ
áo sờn vai tìm đôi mắt u hoài, bóng hình ai?
Hoa nào mà không phôi pha sắc hương,
ân tình nào mà không gây vấn vương?
Lê đôi gót trên khắp chốn ngàn phương để tìm thương..
Dĩ vãng tìm đâu thấy, như bóng mây chiều
Đang lững lờ theo gió bay..
Cốt xóa tình xưa ấy,
Ngân tiếng tơ chùng để tìm quên hương đắng cay
Muốn nhắn nhủ thời gian
Ai mãi phong trần để đi tìm hương cố nhân
áo trắng màu sương gió
Ngưng gót xuôi ngược để tìm về nơi bến mơ..
Quán nửa khuya bạn tôi chia tay nhé
Nhớ nhau chăng là mỗi lúc đêm về
Xiết chặt tay để ghi phút phân kỳ, tiễn người đi..
Sa trường anh lại đi vui gió sương
Sông hồ gợi trong tôi bao luyến thương
Tôi ghi nhớ giây phút ấy nào nguôi, bạn đường ơi...
Nhớ ngày nào về thăm đồi sim tím với người mình yêu.
Hái tặng em hoa sim cài lên tóc màu tím mây chiều.
đẹp ngây ngất đồi quê chiều hôm gió lộng toả đầy hương bay.
Em tung tăng cỏ mềm cầm tay anh baỏ rằng tình ơi chớ quên.
để một lần cùng anh về lối cũ nuí đồi tịch liêu.
Vẫn cành sim run run cài lên tóc mà xót xa nhiều.
đời ai biết ngày mai tình ta cách biệt hay còn bên nhau.
Em thơ ngây trẻ dại làm sao em hiểu được đời là bể dâu.
Rồi một ngày em lênh đênh.
Cuộc tình đầu không nguôi quên.
Em đi vì phận nghèo yêu anh càng buồn nhiều
càng làm thêm khổ thêm.
Rồi một ngày em đi xa kỷ niệm đầu không phôi pha.
Như hoa rồi dần tàn anh quên thề vội vàng tìm về với người ta.
để chiều này mình tôi về chốn cũ với lòng quạnh hiu.
Núi đồi giăng mênh mông màu sim tím gợi nhớ thương nhiều.
Còn đâu nữa bàn tay ngày xưa bé nhỏ kiếm tìm tay nhau.
Rưng rưng trong kỷ niệm màu hoa sim ngày nào nở thành niềm đau
Chiều nao, tiễn nhau đi khi bóng ngả xế tà
Hoàng hôn.. đến đâu đây màu tím dâng trong hồn ta
Muốn không gian đừng tan, níu đôi chân thời gian
Ngừng trôi cho giây phút chia ly này kéo dài,
Trước khi phân kỳ, ước sao cho tàu đừng đi.
Xe lăn êm êm lúc ga chiều sắp lên đèn
Mưa thu bay bay vắt ngang trời ướt vai mềm
Hoàng hôn dần buông,
Mà ai còn đứng im trong chiều sương xuống.
Tâm tư cô đơn trách con tàu nỡ sao đành,
Đem yêu thương đi đến nơi nao - cách đôi tình.
Đường bao nhịp nối, tình trăm nghìn mối,
Hướng theo một bóng người.
Tà dương khuất trong sương là mỗi lần ngóng chờ,
Nhìn theo phía chân mây, đợi chuyến xe xưa về chưa,
Nếu hay chăng người ơi, chốn xa xôi chàng trai,
Còn đem yêu thương rắc lên muôn vạn oán hờn,
Nếu mai đây về, cũng trên chuyến tàu hoàng hôn ...
người trai đi viết câu chuyện một chuyến bay đêm.
Cánh bằng nhẹ mơn trên làn gió.
Đời ngây thơ xưa lại nhớ lúc mình còn thơ.
Nhìn trời cao mà reo, mà mơ ước như diều
để níu áo hằng nga, ngồi bên dẫy ngân hà.
Giờ sống giửa lưng trời,
đôi khi nhớ chuyện đời mỉm cười thôi
Đêm nay chuyến bay trời xanh như màu áo Đường Minh Đế nhàn du khắp tinh cầu,
chạnh thương hai đứa giờ gối súng nơi nào
lâu lắm chẳng gặp nhau.
Bạn bè dù cách xa nào hay,
tình nàng chưa nói nhưng mà say.
Giai nhân hỡi khóe mắt em u hoài
theo tìm trong chuyến bay.
Có người hỏi phi công ước mơ gì,
người ơi nhân thế muôn màu nào biết mơ chi.
Ước rằng từ khi tung nhịp cánh,
tình ta yêu thương là gió nhân tình của mây.
Ở đời ai hiểu ai, người bay trắng đêm dài,
người sống giửa đại dương,người yên giấc ven rừng.
Bạn có biết chuyện này tôi ghi lúc vũ trụ còn ngủ say.
ước như diều để níu áo hằng nga, ngồi bên dẫy ngân hà.
Những ngày chưa nhập ngũ,
Anh hay dắt em về vùng ngoại ô có cỏ bông may.
Ở đây êm vắng thưa người, còn ta với trời,
Thời gian vào đêm, rừng sao là nến, khói sương giăng lối cỏ quen.
Tóc mây thơm mùi cỏ,
Đưa anh thoát xa dần vùng trần gian,
với những ưu tư,
Cỏ may đan dấu chân tròn,
Đường đi bước mòn,
Sợ khi người đi để thương, để nhớ
Tiếng yêu đương ai nỡ chối từ.
Đường hành quân, nắng cháy da người,
Tuổi vui thiếu vui, vẫn thương mình thương đời.
Nhiều khi trong giấc mộng một hồi kêu tên em,
kêu chỉ một tên.
Những ngày anh đi khỏi
Xin em chớ đi lại vùng tình yêu lắm bẫy nhân gian,
Để đêm khói thuốc tay vàng, tìm nhau thấy gần.
Ngủ trên cỏ may, thường khi vào tối,
nhớ hương may, nhớ cả người...
Bên mái tranh chiều ngồi ngắm áng mây trôi
Mẹ quê đun bếp nghèo thơm mùi rơm qua khói mờ
Ôi! Tình quê trìu mến
Xin trả tôi về miền quê hương nhỏ bé
Có lũy tre vàng, bờ lúa sát ven đê
Dòng sông trôi lững lờ rung vầng trăng soi bóng mờ
Chuỗi ngày đẹp và thơ
Trần ai, hoen đôi mắt đỏ
Xót thương đầu môi, ngôn từ nghe ôi khắp trời
Cuộc trần gian quen lừa dối điêu ngoa
Còn được ai trong đời biết thương mình
Xin trả tôi về thời xa xưa lộng gió
Bên khóm hoa cà rượt đuổi bướm tung tăng
Diều căng dây mái đình thương đầu xanh chưa biết buồn
Chưa sầu, chưa hờn oán
Xin trả tôi về ngày xưa trong mùa lúa
Bên ánh lửa hồng mẹ thức nấu ngô khoai
Ngoài sân vang tiếng cười, tan vầng trăng khua bóng chày
Thắm đượm vẹn tình quê
khi thấy mai đào nở vàng bên nương
Năm trước con hẹn đầu xuân sẽ về
nay én bay đầy trước ngõ
mà tin con vẫn xa ngàn xa
Ôi nhớ xuân nào thuở trời yên vui
nghe pháo giao thừa rộn ràng nơi nơi
bên mái tranh nghèo ngồi quanh bếp hồng
trông bánh chưng chờ trời sáng
đỏ hây hây những đôi má đào
Nếu con không về chắc mẹ buồn lắm,
mái tranh nghèo không người sửa sang
Khu vườn thiếu hoa vàng mừng xuân
Đàn trẻ thơ ngây chờ mong anh trai
sẽ đem về cho tà áo mới
ba ngày xuân đi khoe xóm giềng
Con biết không về mẹ chờ em trông
nhưng nếu con về bạn bè thương mong
bao lứa trai cùng chào xuân chiến trường
không lẽ riêng mình êm ấm
Mẹ ơi con xuân này vắng nhà
Mẹ thương con xin đợi ngày mai...
No comments:
Post a Comment