Cũng tại bữa hổm. Ông chủ Nhà Sách Tự Lực có "thưởng cho một gói Trà "High Mountain Tea" của Đài Loan kêu tui về uống thử. Nguyên nhân, tui cũng là người thử Trà của ông cụ Tự Lực đã nhiều năm rồi. Uống xong ....Trà dở, Trà ngon, Trà ương ương. Tui cho điểm. Thấy cũng vui, nên nhiều năm rồi, tui là kẻ thử Trà. Còn ổng buôn bán ra sao. Có đắt hàng không, Tui không hề hay biết. Vì vậy, gói Trà high mountain Tea này sau khi uống xong. Tôi gởi tin nhắn "không thích". Ở đây, tui không nói đến giá cả. Tuy vậy, ai cũng biết. Thú uống Trà không hề rẻ. Vài trăm đô một tháng là chuyện thường tình. Cho những ai "lỡ nghiện thú uống Trà".
Vừa thấy cái bản mặt khó ưa của tui. Ông chủ bán Trà nhìn tui "không thiện cảm".
- Vào đây, tớ pha Trà đó, anh uống lại xem sao.
À....Thì ra, ông chủ đang muốn nói tui không biết pha Trà.
Ở đây, cũng xin nhắc thoáng qua nghệ thuật pha Trà chút xíu. Trà thì cũng tùy theo loại mà nấu nước sôi. Chẳng ai nấu Trà bằng vòi nước uống trong bếp. Có loại Trà cần 100 độ, nhưng cũng có Trà chỉ cần nước chưa sôi. Lúc tui qua Trung Quốc, đến một làng Trà ở tỉnh Phúc Kiến. Anh đạp xe 3 bánh cũng thành thạo pha Trà. Trên xe lò Gas, bếp cồn. Ấm nước đầy đủ. Hang cùng ngõ hẻm, đâu đâu cũng thấy người dân uống Trà. Chỉ khác nhau là Trà ngon hay Trà dở. Chưa nói, còn phải theo mùa. Năm nào sương mù, gió lạnh ít. Trà hiếm và không ngon. Trời chưa lên đèn. Lưng chưng núi đã sương mù dầy đặc. Câu nói "một ngọn 2 lá" đứa con nít lên 5 cũng biết.
Quay lại, ông chủ Tự Lực sau khi pha Trà với bài bản đầy đủ, chuyên nghiệp. Ông rót cho tui 1 ly. Đưa lên hửi, tận hưởng hương thơm của Trà mới pha. Lẳng lặng làm một hớp nho nhỏ. Chờ hớp Trà trôi qua cổ, thưởng thức cái thơm, cái vị của hớp Trà. Tui nhẹ nhàng phán.
- Có ngon hơn, có thơm hơn. Nhưng không phải là Trà ngon như ý tui muốn.
Bên cạnh tui còn có anh Mai Tuấn. Một người làm Truyền Hình lâu năm. Anh nhẹ nhàng cười, dù rằng "có thể " đã không đồng ý với nhận xét của tui. Vỗ vai anh Mai Tuấn tui vừa cười, vừa nói.
- Nhiều năm về trước. Tôi có anh bạn cùng đơn vị Nha Kỹ Thuật. Anh bị mù mắt trong chiến tranh. Di chuyển khó khăn vì không lái được xe. Anh lại có cái tính "gặp ai cũng chửi". Anh thích thế. Nên anh gần như không có bạn. Ở trong nhà mãi cuồng chân. Mỗi lần tui lên thăm, dắt anh đi ăn Hủ tíu Mì chém gió. Anh vui và thích vô cùng. Nhưng dạo ấy, tui cũng nghèo. Nhiều khi cả tháng, mới chở anh "hóng gió" một lần. Lúc tui mở tiệm làm ăn. Ế ơi là ế. Cả ngày ngồi chờ khách "như Chó chực xương". Nhờ có anh ôm điện thoại tán dóc 4 hay 5 tiếng một ngày. Tui mới giết được thời gian.
Có một lúc, nói chuyện thời sự. Anh cứ nói càng, nói trật lất. Tui cự nự. Bị anh phán lại rằng.
- Một ngày, tao với mày nói chuyện 4 hay 5 tiếng. Đề tài cạn dần. Nói gì bây giờ. Tao không phang ngang, bửa củi cho mày cãi. Mày trợn mắt chứng minh tùm lum là tao sai. Thì nói chuyện gì bây giờ. Kể từ hôm nay. Tao cho mày biết rằng.....Khi tao nói là phải đúng. Nói không đúng thì tao nói làm gì.....Hiểu chưa cái thằng kia.
Anh Mai Tuấn bắt tay tui cười. Ông chủ nhà sách Tự Lực đưa tui gói Trà mới về cho tui thử. Thế là "Ý đắc, tâm đắc". Tui cầm bịch Trà mới lên xe ra về mà lòng thơi thới hân hoan.
Ông Tám. Đoàn 1/SLL.
No comments:
Post a Comment