EM và MÙA XUÂN QUÊ HƯƠNG
Võ Đại Tôn (Hoàng Phong Linh)
Nỗi đau như lưỡi dao
Hằn sâu lòng Tổ Quốc.
Thời gian như gan bào
Đời tạm dung tủi nhục.
Xuân lại về ư ? - Vết thương còn tỉnh thức
Tiếng máu gào, đỏ hực cơn mơ.
Giòng sông trôi - hiu hắt bến bờ
Bên này đại dương ngút ngàn thương nhớ.
48 năm trường chinh hòa chung nhịp thở
Cùng Tổ Quốc điêu linh.
Ta nửa đêm thảng thốt giật mình
Nghe lằn đạn xuyên chiến hào trai trẻ.
Tay ghìm súng giữ an đất Mẹ
Từng ngọn cỏ bờ đê.
Nghe lệnh hàng - qua mắt lệ nhìn quê
Ta cúi mặt, đời chắn ngang gai kẽm.
Xuân đã về đâu ? - Thân tù lê vết chém
Gánh oan khiên lịch sử nặng quằn vai.
2.
Xuân đã chìm sâu, ngàn lưỡi sóng le dài
Nuốt thân Em vào trùng dương đáy vực.
Thuyền định mệnh mong manh rạn nứt
Bồng bềnh trôi theo xoáy nước trầm luân.
Từ thuở yêu Em, ta đã thấy mùa Xuân
Nay còn lại mảnh thuyền trong mê sảng.
Em đã về đâu ? - Say tiếng cười điên loạn
Bầy hải tặc giằng co.
Em ngút tiếng gào to
Thân gục ngã, máu loang hòa Mệnh Nước.
48 năm, giòng thời gian xuôi ngược
Vẫn còn nguyên quá khứ một vòng tay.
Nhìn Xuân về, trời thoáng nhẹ mây bay
Tưởng vờn hương tóc cũ.
Nụ cười xưa, vào Thơ ta ấp ủ
Thêm hành trang cho trọn bước Lên Đường.
Xuân giữa lòng ta, dù ai chiếm ngàn phương
Ta vẫn có một nẻo riêng về mộng.
3.
Ất Dậu xưa, Em nằm bên rảnh cống
Xác còm khô, đói chết giữa trời Xuân.
Qúy Mão nay, Em vẫn kiếp trầm luân
Đâu Lẽ Sống, bụi đời vương tóc xỏa.
Trời Mậu Thân đã cùng Em gục ngã
Cạn mồ chôn tập thể vói bàn tay.
Giòng lịch sử cuốn xoay
Vùi Em vào uất nghẹn.
Tuổi Xuân hồng, nụ tình yêu chớm thẹn
Cũng đành thôi ! Em nín khóc qua đường.
Đời bao nẻo nhiểu nhương
Ai trả giá thịt da Em ngà ngọc ?
Món đồ chơi, ai vung tiền lột bóc
Thân nghèo Em, hương tóc cũng tàn Xuân.
48 năm, đời ta vẫn gian truân
Tìm hương cũ, đưa Em về lối mộng.
Cùng chia nhau chút Tình Xuân để sống
Cho trần gian thêm hiểu nghĩa “Con Người”.
4.
Em cố sống và xin giấu nụ cười
Chờ ta ngày trở lại.
Trời nở hoa, nụ tình xưa kết trái
Đời Xuân hồng dìu nhẹ bước chung đi.
Tổ Quốc ta vui, tình ngọc vẫn xuân thì
Dù lấm bụi, thân ngà Em vẫn vẹn.
Mơ cùng Thực - ta nguyên lời ước hẹn
Cuộc trường chinh không mỏi bước đăng trình.
Tổ Quốc ta ơi ! Trong vận Nước chuyển mình
Em sẽ có một trời Xuân để sống.
Ta lên đường, hành trang không chỉ mộng
Vì còn Em nâng dậy bước ta đi.
Nỗi đau Em cùng uất nghẹn tràn mi
Cho ta máu, thêm Niềm Tin vững tiến.
48 năm - ta không làm rong biển
Bập bềnh trôi.
Trong lòng ta chiêng trống vẫn Hà-Hồi
Cùng Em nữa.
Lời huyết thệ một ngày xưa đã hứa :
- Xuân sẽ về trên vạn nẻo Quê Hương !.
Hải Ngoại.
VÕ ĐẠI TÔN (Hoàng Phong Linh).
DÒNG NƯỚC MẮT CỦA MẸ MARIA
(Mười một đêm Giáng Sinh cô đơn trong ngục tù CSVN – Hà Nội – 1981-1992)
VÕ ĐẠI TÔN (Hoàng Phong Linh
1. Nhạc hay nước từ vò cao chảy xuống
Ướt bờ vai thon mềm.
Những bước đi đầy hoa gấm chân êm
NÀNG hiền dịu như tơ trời trong sáng.
Chữ nghĩa trần gian có hạn
Biết làm sao mô tả hết dung nhan ?
Nét Họa lời Thơ đầy bút pháp nghèo nàn
Đành run sợ trước hào quang diễm lệ.
Bao tinh hoa triệu nghìn năm trần thế
Tụ về đây hun đúc một Con Người.
Người Trinh Nữ trời mộng chớm đôi mươi
Toàn vẻ Đẹp trong vô vàn thánh thiện.
Và một đêm bóng Thiên Thần xuất hiện
Chúc tụng NÀNG đầy ơn phước thiên quang.
Triệu muôn dân, Chúa chỉ chọn một NÀNG
Mang Thánh Thể từ trời cao xuống thế.
NÀNG sững sờ, mắt trào dâng dòng lệ
Và cúi đầu trong tiếng nói : “Xin Vâng!”.
Lệ mừng lo được hưởng vẹn hồng ân
Và xin nguyện suốt một đời tuân phục.
Tạ ơn Trời, dòng ngọc châu hạnh phúc
Nở thành hoa Trinh Nữ MARIA,
Lời tiên tri Tân Ước đã truyền ra.
2. Bao ánh sáng thiên hà
Tụ về chung một điểm
Đêm Bê-Lem mầu nhiệm
Vì nhân loài Con Chúa đã sinh ra.
Trong hang lừa mưa tuyết buốt xương da
Mùi cỏ dại thơm mùi hương lúa mới.
Có Ba Vua từ phương Đông kéo tới
Quỳ lạy Một Vì Vua.
Nhưng lòng Mẹ đầy nước mắt cay chua
Đang nhỏ xuống trong âm thầm lặng lẽ.
Thương thân Chúa trong hang nghèo quạnh quẽ
Mang kiếp người đền tội khắp trần gian.
Dòng nước mắt chứa chan
Quặn đau tình Thánh Mẫu.
Lời tiên tri ngàn xưa lưu dấu
Một Vì Vua Cứu Thế đã sinh ra.
Từ gậy MÔI-SE
Và ngọn lửa hồng trong bụi cỏ thăng hoa
Dân của Chúa biết đâu tình của Mẹ
Dân Đất Hứa làm sao trông thấy lệ
Chảy trong lòng Thánh Mẫu MARIA ?.
3. Trên đồi GÔN-GỐT-TA
Cuồng phong đang nổi dậy.
Máu của Chúa vì con người đang chảy
Mão triều thiên đau xót một vòng gai.
Dù trần gian có góp hết bi ai
Cũng không sánh được nguốn đau của Mẹ.
Có mẹ nào ba mươi năm lặng lẽ
Không nát lòng khi thấy dáo đâm con ?
Từng mũi đinh, từng tiếng búa đập giòn
Hồn của Mẹ cũng tan ra từng mảnh.
Dù là Thánh trên tột cùng ngôi Thánh
Mẹ vẫn còn nước mắt lúc bi thương.
Mẹ khóc trên chặng đường
Chúa nặng mang thập giá.
Mẹ khóc từ lúc Phi-La-Tô rửa tay trao trả
Án xử Người do dân Chúa ban ra !
Cuồng phong GÔN-GỐT-TA
Thổi quặn đau lòng Mẹ.
Dòng máu Con chảy hòa chung dòng lệ
Tự bao giờ ? - Từ lúc nói “Xin Vâng” !
Tội trần gian xin gánh vác một phần
Dòng lệ Mẹ cũng đầy ơn cứu rỗi.
4. Và đêm nay
Trong âm thầm ngục tối
Con lạc loài như một ánh sao sa.
Lạy Mẹ MARIA
Hồn con dâng tiếng khóc.
Quê hương con là ngục tù tang tóc
Bao năm rồi dòng máu chảy trong đêm.
Đường Thánh Giá sao cứ mãi dài thêm
Đời khổ nhục, đá cũng tan thành lệ.
Lời kinh cầu những ngày xưa Thánh Lễ
Đã thay bằng tiếng thét của loa vang.
Thánh đường im – hoang vắng bóng chiều tàn
Và Chúa Nhật : - ngày quang vinh lao động !
Bạn bè con chết dần trong kiếp sống
Đời lưu đày, Đất Hứa biết tìm đâu ?
Biển Chết tràn dâng, đen tối một màu
Con mòn mỏi chìm sâu trong đáy vực.
Xin lạy Mẹ cho đời con thêm sức
Thêm ơn lành, được nói tiếng “Thưa Vâng !”.
Cho Việt Nam được hưởng trọn hồng ân
Trong mắt Mẹ bằng một dòng dư lệ.
Dù một giọt cũng hóa ra thành bể
Trôi nguồn đau cho đất nở muôn hoa
Cho muôn người được cất tiếng hoan ca
AVE MARIA
A-LE-LU-YA !!!
Võ Đại Tôn (Hoàng Phong Linh)
(Sáng tác qua trí nhớ trong xà lim biệt giam)
No comments:
Post a Comment