Các tòa cao ốc mọc lên như nấm, đường xá, các cao tốc được xây dựng thêm trên cả hai miền Nam Bắc. Rất nhiều triệu phú và tỷ phú đô la Việt Nam được lên danh sách của tạp chí uy tín quốc tế Forbes, thì có lý nào tệ nạn hối lộ, xin tiền này còn sống sót được. Nếu xảy ra, chỉ cần một cái bấm nút trên bàn phím, vài giây sau, mọi người Việt hải ngoại hay trong nước đều có thể đọc được chuyện gì xảy ra ở Việt Nam.
Sau mấy mươi năm lập nghiệp xứ người, tôi đã không về dù hay tin ba má tôi lần lượt qua đời. Khoảng trên mười năm nay, ông anh kế tôi bị tai biến, sức khỏe xấu đi từng năm. Mỗi lần gọi phone nhìn nhau qua màn ảnh nhỏ, thấy anh xanh xao, hao gầy, đôi mắt u buồn chịu đựng, khác với con người ngày trước, cao to và hoạt bát, tôi xúc động và thương anh vô cùng. Bằng giọng nói khó khăn, có lúc hụt hơi, anh mong muốn gặp tôi một lần, anh nói anh sẽ vui lắm. Tôi lo sợ không được gặp anh lần cuối, nên quyết định mua vé máy bay về thăm anh và nhìn lại quê hương mình sau bao năm xa cách. Biết tôi sẽ về, hai hàng nước mắt anh ứa ra chảy dài trên đôi má gầy guộc.
Mảnh đất yêu dấu Việt Nam ơi, tôi sẽ về, tôi sẽ dừng bước một khoảng thời gian để lặng thinh suy tư, nhìn rõ quê hương mình, nơi gần 100 triệu con người trên mảnh đất hình chữ S này đang sinh sống; tôi sẽ trở lại những nơi chốn cũ mình đã từng một thời truân chuyên, bị dìm xuống tận cùng đáy xã hội, một thời sống mòn trong cái xã hội không tưởng của những con người vẫn đang nuôi ảo tưởng trên miền giang sơn gấm vóc tươi đẹp mà họ vừa may mắn làm chủ.
Lúc máy bay sắp đáp xuống phi trường Tân Sơn Nhất, qua khung cửa sổ, nhìn quang cảnh bên dưới, tôi thấy cũng giống như bao phi trường khác nơi tôi đã đi qua. Tôi không có được cái cảm giác xúc động hay nôn nao, vui mừng của người đi xa mới về lại quê hương. Tôi chỉ thấy ngỡ ngàng vì sự thay đổi mà lâu lắm tôi chưa thể hình dung ra.
Các du khách xếp hàng chờ đi qua trạm di trú làm thủ tục vào Việt Nam. Hai vợ chồng anh bạn về cùng chuyến với vợ chồng tôi xếp hàng bên kia, bên hàng này, vợ tôi đi trước, tôi lóng ngóng không biết nên đi cùng hay không, sau cùng, tôi quyết định đứng lại sau vạch chờ đến phiên; hàng bên kia, hai vợ chồng anh bạn cùng tiến lên một lượt, họ đưa giấy cùng một lúc. Vợ tôi trình giấy, anh nhân viên tuổi chừng 50, liếc thật nhanh giấy tờ vẻ không để ý, miệng hỏi vợ tôi về Việt Nam sẽ cư ngụ ở đâu, và tính ở bao lâu. Vợ tôi trả lời nhỏ quá, tôi không nghe rõ. Anh ta từ tốn ngả lưng trên ghế và nhìn bâng quơ lên trần nhà. Tôi nhìn theo tia mắt anh ta coi có gì hay khiến anh ta đang làm việc mà phải mất thời giờ để nhìn, trong khi nhiều du khách vẫn xếp hàng chờ. Chẳng có gì cả.
Tôi sốt ruột chờ. Anh nhân viên vẫn tỉnh bơ, hết nhìn trời rồi nhìn đất, nhìn trước rồi nhìn sau, hết đưa tay che miệng ngáp, rồi gãi đầu gãi tai, thỉnh thoảng lại hắng giọng. Tôi lấy làm lạ quá vì đã vài phút trôi qua mà anh ta vẫn không đóng dấu hay nói năng gì cả. Tôi quay lại sau lưng mình, vị khách nước ngoài nhìn tôi với đôi mắt tròn xoe, nhún vai. Tôi đáp lại bằng cái lắc đầu. Chợt vợ anh bạn từ hàng bên kia, tiến về phía tôi hỏi mượn $10, tôi nói không có tiền lẻ. Chị lẩm bẩm “cho nó đại cho xong việc”. Tôi bàng hoàng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bên đây, có lẽ anh nhân viên di trú cũng sốt ruột chẳng thua gì tôi, anh ta tỏ vẻ bực bội, nhìn vợ tôi, gắt nhẹ “thôi đi đi”. Vợ tôi nhận lại giấy tờ và bước đi. Tôi bước tới, cũng cùng một câu hỏi, tôi trả lời xong, đứng chờ. Anh ta mở sổ thông hành của tôi ra nhìn thật kỹ rồi chau mày:
- Bác cũng đi nhiều nơi nhỉ? Gần kín hết cuốn hộ chiếu rồi. Mà bác đi đâu đến tận những vùng xa xôi như Afghanistan, Iraq vậy?
- Tôi đi công chuyện riêng.
- Thế bác về Việt Nam lần này là lần đầu à?
- Vâng, lần đầu.
- Về đây bác có tính đi đâu chơi không?
- Chưa tính gì cả, thăm gia đình trước rồi mới tính được.
Anh ta nhìn tôi thật kỹ, rồi khoan khoái ngả lưng ra sau, lại nhìn trời nhìn đất, cúi xuống vờ lục lọi gì bên dưới, rồi lại ngước lên nhìn quanh, cái nhìn tha thiết như chưa bao giờ được nhìn, rồi liếc tôi thật nhanh như dò phản ứng, đoạn nhìn bâng quơ qua chỗ khác. Tôi biết anh ta muốn gì, nhưng lòng khinh bỉ, tôi đứng im như tượng đá, nhìn thẳng vào anh ta, kiên nhẫn chờ đợi.
Vài phút trôi qua, anh ta không chờ nổi và cũng không hiểu nổi sao cha này ở nước ngoài về, mặt mày có vẻ “thông manh” mà “chậm hiểu” thế. Anh ta khoác tay ra hiệu đi đi. Tôi đủng đỉnh, khoan thai nhận lại giấy tờ kèm theo lời cám ơn, “a thank-you from the heart of my bottom” chứ không phải “from the bottom of my heart”, vì bắt tôi chờ đợi thêm mấy phút không đáng, trong khi vẫn còn du khách chờ sau lưng.
Hai ngày sau, dù vẫn chưa quen với giờ giấc, tôi lại đáp chuyến bay đi cao nguyên Pleiku- Kontum. Người bạn thân cùng lớp, cha Binh mà người Thượng thân mến gọi là Bok Binh, hiện đang coi xứ đạo Pơlei Tower, gần Kontum, lái chiếc xe quân sự đa dụng UAZ-469 cũ kỹ thời Nga Xô viện trợ cho miền Bắc Việt Nam; Bok Binh ra đón chúng tôi tại phi trường Cù Hanh, thị xã Pleiku. Tôi thắc mắc sao máy bay không bay thẳng đến phi trường Kontum, bạn cho biết phi trường KT đã bị chiếm hữu làm nhà riêng và làm trụ sở vài cơ quan của chính quyền thị xã.
Chiếc UAZ-469 là một chiếc xe “địa hình” (offroad) bắt chước theo kiểu xe Jeep của Mỹ, dân miền Bắc Việt Nam vẫn gọi là xe U-Oát. Xe này sản xuất rẻ, khá bền, đơn giản, đương nhiên không thoải mái tí nào khi phải ngồi trong xe, nhưng ưu điểm là dễ bảo trì, được viện trợ cho quân đội tất cả các nước nghèo thuộc khối cộng sản cũ. Bạn tôi đã tự đại tu và khoác cho nó một nước sơn mới coi cho đàng hoàng để đón chúng tôi. Chiếc xe biểu tượng cho sức mạnh quân sự khối cộng sản, nay không còn ai muốn chạy nữa, ngay cả người dân miền Bắc, những người “may mắn” được giải phóng và sống trong thiên đường cộng sản trước cả người dân miền Nam. Ngày nay, cán bộ và tướng lĩnh cao cấp quân đội lại ưa thích xe của bọn tư bản giãy chết vì nó êm ái và tiện nghi hơn nhiều. Xe U-Oát bị vất xó. Bạn tôi mua được nó với giá rẻ rề như cho không vì bạn biết nghề cơ khí, thích tháo tung máy ra để sửa chữa.
Bạn tôi sinh đẻ và lớn lên ở Kontum, phải chờ đợi đến khi tóc điểm muối tiêu mới được nhà nước cho thụ phong linh mục chỉ vì tội có cha đi cải tạo dài hạn chưa được tha về. Suốt mấy chục năm lặn lộn trong rừng thiêng nước độc bằng đôi chân trần, khá hơn chút nữa bằng con ngựa sắt 2 bánh, và bây giờ sắp sửa tiến lên chủ nghĩa đại đồng bằng chiếc xe U-Oát cọc cà cọc cạch, nhờ nó mà bạn tôi lặn lội, chuyên chở gạo muối, đồ khô, thuốc men, và dụng cụ y tế cho đồng bào Thượng trong những vùng heo hút ít người đặt chân tới.
Bạn là một người mục tử thấm đẫm mùi chiên của mình. Bạn chọn con đường tu trì, phục vụ, hy sinh, vâng lời ra đi rao giảng Tin Mừng cho muôn dân, không phải ở những nơi thị thành đông người mà những nơi thâm sâu cùng tận, nơi sốt rét rừng ác tính luôn chờ đợi bước chân người đi gieo hạt mầm tình thương. Lần lượt vài căn nhà thờ mọc lên giữa những đại ngàn hoang sơ do chính bàn tay và công sức bạn tôi. Ánh sáng đèn điện ắc-quy bừng lên trong những ngôi nhà sàn mái lợp tranh, vách, phên tre nứa. Quan trọng nhất là nước sạch từ trên đỉnh núi được bạn dẫn về tận thôn làng cho người dân. Cuộc sống bắt đầu khá lên, bạn tôi lại âm thầm lặng lẽ rời đi, nhường lại cho một người bạn linh mục trẻ khác về coi xứ, tiếp tục công tác mục vụ của mình.
Bạn lên đường đi kiếm vùng đất mới, bắt đầu ươm mầm sống, mầm hy vọng cho các thôn làng khác ở sâu hơn trong rừng. Chính quyền địa phương không phải là không biết và không chú ý đến điều này, họ theo dõi rất sát, nhưng họ chọn làm ngơ để bạn tôi tự do hành động vì có lợi cho họ, chính quyền không phải làm gì hết mà vẫn được tiếng tốt lo cho người thiểu số.
Sau khi ghé thăm ông anh và đem cho ông một số thuốc men đem từ Mỹ về, Bok Binh đưa chúng tôi trực chỉ hướng Bắc đi Kontum, hai bên đường nhà cửa giờ mọc lên san sát, màu xanh cây rừng ngày xưa giờ thay bằng những đồi trọc bị khai thác vô trách nhiệm, không thương tiếc. Tôi vẫn nhớ ngày xưa khi tôi đi xe đò một năm 4 lần để đi học từ Pleiku lên Kontum, lúc đó hai bên là rừng xanh bạt ngàn, thỉnh thoảng xe đò bị đắp mô chặn đường hoặc bị bắn sẻ. Trước khi rẽ vào con đường đất đi đến giáo xứ Pơlei Tower, bạn tôi dừng xe gần đèo Chu Pao để chúng tôi có dịp hoài niệm quãng đường nguy hiểm ngày xưa. Một niềm cảm khái lẫn xúc động dâng lên trong lòng chúng tôi với biết bao vui buồn trên đoạn đường ngắn ngày nay và những dấu tích, hố bom của chiến tranh ngày xưa.
Hơn 40 cây số trên con đường quốc lộ 14 đi Kontum, tôi không thấy xe cảnh sát giao thông chạy trên đường, nhưng tôi nhận ra 2 chốt cơ động của cảnh sát giao thông, mỗi chốt chỉ có một chiếc xe cảnh sát nằm lặng lẽ, nhàn hạ, hơi khuất dưới một bóng cây to râm mát, nếu không để ý sẽ không thấy; đằng sau xe là một cái bàn nhỏ có một vài công an quần áo vàng đang hí hoáy ghi chép gì đó, đối diện là vài bác tài đang chờ đến phiên mình. Xe chạy chậm lại, tôi mới thấy vài ba chiếc xe vận tải đã tắp vào lề gần đó từ lúc nào. Thì ra mấy bác tài xế, mỗi lần đi qua đây thì “tự giác” ghé vào đóng hụi chết hay còn gọi là nộp tiền mãi lộ mà không sợ phiền hà đến giấc ngủ của hàng xóm, không làm ảnh hưởng đến tình hình an ninh trật tự của nhân dân, không chiếm lòng lề đường. Nói chung là là “win-win situation”. Anh thắng, tôi thắng, đôi ta cùng thắng. Mất công ra chặn xe, làm náo động xóm làng, gây “bức xúc” không cần thiết cho tài xế, lại còn bị quay phim, bỏ lên mạng, làm mất đi “hình ảnh đẹp” của người công an nhân dân, mới hay cảnh sát giao thông Việt Nam quả là có đầu óc sáng tạo, xứng đáng với khẩu hiệu “đâu cần công an có, đâu khó ló công an”.
Tại chốt thứ hai, quang cảnh cũng như chốt thứ nhất, có khác chăng là không phải những bác tài xế xe vận tải, mà là những người đàn ông bực bội đang chở gia đình đi chơi hay những bác tài mặt khó đăm đăm, từ những chiếc xe nhỏ, nhăn nhó như khỉ phải ớt tấp vào lề đường theo tay gậy của người đầy tớ nhân dân. Những chủ nhân ông này đang cố tranh luận với các tên đầy tớ, nhưng công lý lúc nào cũng thuộc về thằng đầy tớ với hình ảnh chụp tốc độ rõ ràng. Chạy đằng giời nhé ông chủ!
Chạy thêm chưa đầy một cây số, qua một khúc quanh lên dốc, chúng tôi mới thấy hai cái camera trên cao, cạnh vệ đường luôn theo dõi và chĩa thẳng vào luồng xe đang chạy trên đường. cho thấy chính quyền luôn lo cho tính mạng người dân để không bị tai nạn do chạy quá tốc độ. Người dân phải biết ơn nhà nước sâu sắc vì chỉ một nhóm công an giao thông địa phương cũng biết chăm lo cho sinh mạng của người dân, quả là hiếm có trên thế giới. Nghiệt ngã một điều là các bác tài vừa mới tăng chân ga để leo dốc, tốc độ cho 90 cây số/giờ, lên đỉnh dốc, chưa kịp giảm chân ga thì bảng tốc độ bất ngờ xuất hiện cảnh báo chỉ 50 cây số/giờ; hai máy hình chớp lên đủ các góc cạnh, chụp bảng số xe, và chụp luôn khuôn mặt ngơ ngác của bác tài, thì chạy đâu cho thoát. “You can run but you can't hide” (Bạn có thể chạy, nhưng bạn không thể nào trốn). Thật là một sự “vô tình” có tính toán đến từng chi tiết nhỏ, bất cứ tài xế nào, dù để ý đến đâu, nếu không quen thuộc đoạn đường, đều dính vào cái bẫy thiên la địa võng này.
Chiếc xe giảm tốc độ, rẽ vào con đường tráng nhựa được vài cây số, đến chỗ ít nhà dân thì đường nhựa biến thành đường đất lồi lõm. Con ngựa sắt Nga Sô nhảy chồm trên đoạn đường dài bụi mù dẫn vào ngôi làng Thượng xa xa, hành khách lẫn tài xế cùng nhịp nhàng theo vũ điệu lên voi xuống chó trong xe. Có hân hạnh ngồi trên niềm tự hào của quân đội Nga mới biết cám ơn những chiếc xe của bọn tư bản giãy chết. Nhà ít đi, người thưa dần, màu xanh trải dài hai bên đường. Đến đây mới thấy được sự tiêu điều của những căn nhà sàn lợp tranh, vách phên nứa, bám đầy bụi, những trẻ em người Thượng, chân không, áo dơ bẩn, rách rưới đang chạy chơi, rượt đuổi nhau.
Tiếp tục chạy thêm vài cây số đường đất nữa, chúng tôi quẹo trái vào cổng một một khoảng sân rộng với ngôi thánh đường nhỏ nằm sát bìa rừng, đơn sơ, được xây bằng gạch, xi măng, lợp tôn với bức tượng Đức Mẹ bám đầy bụi đất đứng giữa sân nhà thờ. Bạn nói đây là nhà thờ, kia là nhà xứ nơi mình ở. Nhìn qua bên phải, tôi thấy cả một khu vườn rộng xanh mướt, cây cối um tùm như rừng, tiếng chim chuyền cành rượt đuổi nhau, ríu rít cất tiếng hót quanh đây, đủ loại hoa đầy màu sắc, ở giữa vườn là một tháp gỗ có một bồn nước khá lớn bên trên. Một căn nhà nhỏ, khiêm tốn, ẩn bên dưới những tàng cây, được dựng lên bằng cây rừng, mái tôn, là nơi ăn, ở, và phòng làm việc của cha xứ. Tôi như thấy hiện lên trước mắt một bức tranh huyền ảo của câu chuyện thần tiên hiện về từ ký ức tuổi thơ: bức tranh sinh động đầy màu sắc thật thanh bình và yên tĩnh đến lạ lùng. Chúng tôi ngây người thưởng thức bức họa thiên nhiên và hít căng đầy lồng ngực không khí trong lành của núi rừng.
Bok Binh đãi chúng tôi một bữa ăn trưa thật ngon miệng gồm cơm Lam, thịt gà nướng chấm Muối É, gỏi thịt gà trộn bắp chuối, vài con cá bống tươi rói mới bắt ở suối về, vài cái bánh tráng, và dĩa muối mè, đậu phộng. Bữa ăn được chính đầu bếp người Thượng vừa nấu xong còn nóng hổi. Tất cả món ăn đều tươi ngon, sạch sẽ từ vườn nhà và từ rừng suối đem về, không bị tiêm nhiễm kiểu nấu nướng thị thành.
Cơm Lam là cơm gạo tẻ hay gạo nếp, ngâm trong nước vài giờ trước khi nướng trong ống tre hoặc ống nứa, mà phải là ống tre nứa còn non. Khi nướng, không được nướng trực tiếp trên ngọn lửa to mà chỉ nướng bên cạnh ngọn lửa đến khi thấy hơi nước bốc lên từ ống tre, nghĩa là cơm đã sôi. Sau đó vùi dưới tro và than lửa, thỉnh thoảng trở ống nứa đều, đừng để chỗ nào bị cháy. Khi ăn, chỉ cần róc vỏ ống tre như róc mía, rồi lột bằng tay, cơm trong ống có màu ngà, bốc mùi thơm ngào ngạt của gạo lúa mới pha lẫn mùi đặc trưng của tre nứa. Một món ăn hài hòa thiên nhiên ban tặng cho con người; đưa răng cắn miếng cơm, tay bốc miếng gà nướng chấm vào chén muối É, một vị đậm đà thơm ngon thấm dần vào đầu lưỡi và chân răng khiến tôi ngất ngây không thể nào quên được. Muối É là loại muối trắng và lá cây É, được giã nhỏ trộn với dấm và vài gia vị tạo nên một thứ nước chấm ngon không thua gì nước mắm.
Cơm Lam nướng trong ống tre/nứa, chén muối É màu xanh để chấm thịt gà thả vườn.
Sau khi cơm no rượu say, chúng tôi giăng võng nằm cạnh nhau, nhắm mắt thả hồn đi phiêu du, không gian yên lặng, chỉ có tiếng gió rừng thì thầm bên tai như khúc nhạc thần tiên đưa chúng tôi vào giấc ngủ nhẹ nhàng lúc nào không hay. Ngoài kia khu vườn vẫn xào xạc, vài chiếc lá nhẹ rơi xuống bên thềm.
Nguyễn Văn Tới
Trước tiên tôi xin có đôi lời chân thành từ tận đáy lòng và tự trái tim của tôi là..."Cảm ơn tác giả rất nhiều và thật nhiều"...Với một lý do rất đơn sơ giản dị đó là.!!!.
ReplyDeleteTrong câu chuyện có nhắc tới hai địa danh rất nổi tiếng và cũng là sào huyệt vô cùng nguy hiểm của bọn thổ phỉ, quân cướp cạn VC dã man tàn ác giết người không gớm tay, uống máu người không tanh đã đem đất nước Quốc-Gia và dân tộc đi đến chỗ diệt vong diệt chủng, vì chúng nó thất học "dốt đặc cán mai" nên bị nhồi sọ cho đến khờ dại, vì thế mà đã tôn thờ chủ nghĩa "TAM VÔ" một cách ngu xuẩn. Thật là hết sức gian nan khó khăn trắc trở khi QLVNCH tiến đánh chiếm lại ngọn núi "CHU PAO & QUỐC LỘ 14" trong thời gian của MÙA HÈ ĐỎ LỬA năm 1972.!!!.
Khi nói đến tên của hai địa danh này thì tôi đã không khỏi bồi hồi xúc động nhớ lại cái mốc của thời gian cách nay đã hơn nửa thế-kỷ trôi qua rồi...Tôi không thể nào quên được những hình ảnh với nhiều kỷ niệm vui buồn của một thời trai trẻ oanh liệt chinh chiến với tuổi đôi mươi thật oai hùng dũng cảm cùng bao nhiêu chiến hữu đồng trang lứa đã sống trong thời điểm này với dầu sôi lửa bỏng, sống nay chết mai để cho phù hợp và xứng đáng với câu mà Tổ-Tiên cổ-nhân đã nói:"Quốc-Gia hưng vong, thất phu hữu trách".!!!.
Cũng trong thời gian này thì tôi đang phục vụ tại SĐ1KQ/PĐ219 có cái tên "Nickname" là KINGBEE dùng để liên lạc mỗi khi chúng tôi đi bay hành quân...Và lần này thì biệt đội của chúng tôi đang biệt phái có mặt tại KONTUM căn cứ B-15 nửa tháng.!!!.
Ngoài những phi vụ đặc biệt của NKT giao phó mà chúng tôi đang đảm trách và chịu trách nhiệm, chúng tôi còn thường xuyên thi hành những phi vụ như là bay C&C; tải thương; tiếp tế cho các đơn vị bộ binh quân bạn, đó là SĐ23BB dưới quyền chỉ huy của Chuẩn-Tướng Tư Lệnh Lý-Tòng-Bá trong thời điểm thời gian đó...v.v&v.v...
Mỗi lần có tên trên bảng phi lệnh với đường bay từ KonTum/Pleiku thì thằng nào như thằng nấy mặt mũi bề ngoài coi như không có gì xảy ra. Tất cả các anh em PHĐ chỉ liếc thầm nhìn nhau để dò xét, nhưng trong lòng của mọi người thật sự thì rất là nặng nề và đang "cười ra nước mắt".!!!.
Lý do rất là nguy hiểm...Vì không có một lần bay hành quân nào khi bay qua ngọn núi Chu-Pao này mà không bị súng phòng không của cộng quân bắn lên xối xả, nếu nói dầy đặc như là "Thiên la địa võng" thì cũng hơi ngoa, hơi quá đáng...Mà chỉ thua kém như là đan lưới một ít thôi.!!!.
Nhưng những chàng trai nước Việt không hề nao núng hay sợ sệt trước sự đe dọa của lưỡi hái tử thần...Vì chúng tôi đã luôn luôn khắc ghi trong tâm và lúc nào cũng nhắc nhớ trong lòng sự trách nhiệm với: "TỔ QUỐC- DANH DỰ-TRÁCH NHIỆM".!!!. Dù cho phải xông pha vào rừng gươm hay nhảy sang biển lửa...Chuyện bay vào vùng hỏa tuyến đầy bất trắc hiểm nguy những hòn tên mũi đạn đối với chúng tôi thật là bình thường như cơm bữa...Với niềm tin yêu quê hương đất nước thật tuyệt đối cao độ cùng bầu nhiệt huyết nóng bỏng đầy ắp đã sẵn có trong cơ thể của một người thanh niên đầy sức sống thật mãnh liệt đang vươn lên với sự tôn thờ Quốc-Gia và thương yêu đồng bào Dân Tộc là trên hết nên tất cả chúng tôi đã không lo âu sợ sệt một sự việc nguy hiểm nào hay chùn bước quản ngại trước một gian truân khó khăn trở lực gì.!. Xem cái chết nhẹ nhàng tựa "hồng mao".!!!.
Đã trót sinh ra trong trời đất,
Phải có danh gì với núi sông.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Chẳng lẽ tiêu lưng ba vạn sáu.!.
*Chí làm trai*
(Nguyễn-Công-Trứ)
Làm trai cho đáng nên trai,
Xuống đông đông tĩnh, lên đoài đoài tan.
Chúng tôi rất lấy làm tự hào hãnh diện và vô cùng sung sướng khi đã được Tổ-Quốc và Dân-Tộc tin tưởng giao phó cho một trọng trách cao cả thiêng liêng thật lớn lao và vô cùng quan trọng, đó là sự việc giữ gìn Quê Hương bảo vệ Đất Nước.!!!.
ReplyDeleteSau gần sáu mươi ngày gian lao cam go khổ cực chiến đấu kiên trì dũng cảm, ý trí can trường "sắt thép" một lòng một dạ của quân lực ta cùng sự yểm trợ thật đắc lực hữu hiệu của Không-quân bạn (Hoa- Kỳ)... Những phi vụ, phi tuần thả bom thật chính xác trên đầu địch của những chiếc phản lực PHANTOMS/F4 và THUNDERBIRDS đã dội xuống san bằng ngọn núi Chu-Pao thật nhanh lẹ đẹp mắt...Quốc-Lộ 14 thì cộng quân cũng bị các đơn vị bộ binh của ta thanh toán đánh cho tan hàng và đẩy lui chúng nó một cách gọn gàng sạch sẽ.!!!.
Tất cả bất cứ chuyện gì việc gì trên quả địa cầu, trong thế giới này xảy ra đều phải kết thúc và sớm hay muộn cũng phải chấm dứt mà thôi...Nửa phần đất nước miền Nam Việt-Nam của Chính thể VNCH đã xụp đổ, bị thua chế độ XHCN miền Bắc vào ngày 30/04/1975 trong cuộc chiến tranh kéo dài hai mươi năm.!!!.
Sau khi chiến trường đã nằm im thở khói... Sự thiệt hại về vật chất và nhân lực của đôi bên không có một đơn vị đo lường nào mà có thể đong đếm tính toán cho được...Máu đã chảy thành sông và xương đã chất thành núi...Không biết bao nhiêu anh linh tử sĩ cũng như oan hồn yểu tử của những người thường dân vô tội đã hy sinh trong cuộc chiến tranh giờ đây chắc là đã đi đầu thai vào kiếp khác vì thời gian cũng gần 1/2 thế-kỷ đi qua rồi.!!!.
Giờ đây bạn bè đồng trang lứa tuổi, kẻ còn người mất đứa bị thương, ai mà trẻ thì cũng đã trở thành "Nhân sinh thất thập cổ lai hy" hết cả rồi.!!!. Sau ngày miền Nam bị thất thủ lọt vào tay cộng-sản Bắc-Việt tất cả sự sinh hoạt về xã hội, kinh tế, thương mại, y tế, học đường và nhiều thứ khác cùng đời sống cuộc sống hàng ngày của dân chúng từ thành thị tới thôn quê cũng bị thay đổi một cách rất tồi tệ nhanh chóng.!.
ReplyDeleteNước ViệtNam nay đã hoàn toàn trở thành một nước XHCN sống dưới sự cai trị của đảng cộng-sản VN với những thành phần cốt cán bần cố nông thất học mù chữ, một chữ bẻ làm đôi đọc cũng không thông, ba đời nhà chúng nó không được cắp sách đến trường thì làm sao mà có kiến thức tốt, có tầm nhìn xa hiểu rộng. Guồng máy cầm quyền nhà nước toàn là những thằng chăn trâu, chăn bò và đuổi vịt mà đứng ra điều khiển Quốc-Gia, vận hành đất nước thì thử hỏi làm sao mà không đưa dân tộc đi đến chỗ cơ cực, nghèo đói, khổ sở, đất nước thì tụt hậu đi ngược lại cả một thế-kỷ chậm tiến nhất trong khu vực Đông Nam Châu Á Thái-Bình-Dương.!.
Từ khi được đặt chân định cư tại đất nước Hoa-Kỳ cho tới nay là đã hơn ba thập niên rồi...Tôi chưa có bao giờ trở về lại cố hương một lần nào cả, mặc dù tôi vẫn còn vài gia đình ruột thịt bà con thân thích và bạn bè còn đang sinh sống tại quê nhà.!!!. Là một con người dù ai đó có một trái tim sắt thép, một tình cảm chai đá đến đâu đi chăng nữa...Nhưng rồi cũng có một lúc nào đó sẽ bình thường trở lại lắng dịu tâm hồn, ưu tư suy nghĩ lại và sẽ mang nặng tình thương yêu đối với quê hương dân tộc, nơi "chôn rau cắt rốn" đã đào tạo ra chúng ta và lớn lên trưởng thành với rất nhiều kỷ-niệm khi còn thơ ấu...Làm sao mà quên được khi chúng ta chưa dứt nợ trần ai để về bên kia thế giới.!!!. Với tôi cũng không ngoại lệ.!.
Tôi nói là chưa về...Nhưng không có nghĩa là không về...Tôi sẽ về chỉ khi nào đất nước quê hương thật sự thay đổi thể chế, không còn bóng dáng một tên đồ tể VC nào.!!!. Vì Chính-nghĩa, chính-thể VNCH không bao giờ đứng bên cạnh lũ súc sinh, súc vật lưu manh, xảo trá lật lọng XHCN cộng-sản, bọn chúng nó và chúng ta đã có mối thù truyền kiếp vì:"Một ngàn năm đô hộ giặc tàu, một trăm năm đô hộ giặc tây...Hai mươi năm nội chiến từng ngày...Gia tài của mẹ, để lại cho con...Một lũ bội tình".!?!?.
Chỉ còn hai năm nữa là đúng chẵn 1/2 thế-kỷ kể từ ngày 30/4/1975 miền Nam VN rơi vào tay bọn quỷ đỏ Bắc phương.!!!. Thời gian đi qua mau quá, đã đổi thay rất nhiều sự việc trong cuộc sống và đời sống của tất cả chúng ta những người đã sống dưới Chính-Thể VNCH...Thật là đúng với câu nói "Thương hải biến vi tang điền".!!!.
Giờ đây bạn bè kẻ còn người mất đứa bị thương sống rải rác khắp nơi trên toàn thế giới cùng bốn bể năm châu.!!!. Nhiều đêm khó ngủ nằm trằn trọc vắt tay lên trán suy nghĩ lại cái khoảng thời gian xa xưa mà không khỏi không buồn cho kiếp sống tha phương nơi đất khách quê người...Lại một mùa Xuân nữa đến trên quê hương thứ hai,
ReplyDeletequê hương của những người Việt tỵ nạn cộng sản...Cũng bánh mứt, cũng rượu ngọt thịt ngon và bánh chưng bánh tét đầy đủ cả trên bàn...Nhưng sao trong lòng tôi vẫn không cảm thấy vui gì, rất chơi vơi khi mỗi độ Xuân về và hờ hững làm sao ấy.???.
Chỉ còn vài ba ngày nữa thì sẽ bước sang một năm mới của Tết Nguyên-Đán (Xuân Quý-Mão/2023).!!!. Ước nguyện cũng như mong muốn của tôi là đất nước VN sớm có sự thay đổi thể chế khác, hoàn toàn không còn bị cộng-sản cai trị...Dù cho đến lúc đó sức khỏe của tôi không còn tốt nữa, nhưng tôi cũng cố gắng với hết sức tàn hơi cạn để trở về nhìn lại đất Mẹ kính yêu, quê hương xứ sở là nơi mà tôi đã được sanh đẻ ra và rồi tôi sẽ xin được chết giữa lòng đất Mẹ.!.
===ĐÂY LÀ NƠI TÔI SẼ VỀ===
Từ chiếc Radio nhỏ để trong góc nhà văng vẳng bản nhạc "Xuân Này Con Không Về" với tiếng hát thật ngọt ngào điêu luyện êm ái xoáy vào lòng người nghe của cố ca nhạc sĩ Duy-Khánh:
"Con biết bây giờ Mẹ chờ tin con...
Khi thấy mai đào nở vàng bên nương...
Năm trước con hẹn mùa Xuân sẽ về...
Nay én bay đầy trước ngõ...
Mà tin con vẫn xa ngàn xa...
...............................................
...............................................
Nếu con không về chắc Mẹ buồn lắm...
Mẹ ơi.!!!.Xuân nay con vắng nhà".!!!.
***LVN***
(XUÂN QUÝ-MÃO)
=2023=