em đã hoang đường từ cổ đại
Con
đường thẳng tắp con đường cụt
Đã
vậy từ xưa cái nghĩa đường
Phải
triệu khúc quanh nghìn ngả rẽ
Mới
là tâm cảnh đến mười phương
Em
đủ mười phương từ tuổi nhỏ
Ngần
ấy phương anh tới tuổi già
Tuổi
ư? Hồn vẫn đầy trăm gió
Thổi
suốt đêm ngày cõi biếc ta
Chế
lấy mây và gây lấy nắng
Chế
lấy, đừng vay mượn đất trời
Để
khi nhật nguyệt đều xa vắng
Đầu
thềm vẫn có ánh trăng rơi
Em
đã hoang đường từ cổ đại
Anh
cũng thần tiên tự xuống đời
Đôi
ta một lứa đôi tài tử
Ngự
mỗi thiên thần ở mỗi ngôi
Đừng
khóc dẫu mưa là nước mắt
Đừng
đau dẫu đá cũng đau buồn
Tâm
em là Bụt tâm anh Phật
Trên
mỗi tâm ngời một nhánh hương
không
hiểu
Thế
giới có triệu điều không hiểu
Càng
hiểu không ra lúc cuối đời
Chẳng
sao khi đã nằm trong đất
Đọc
ở sao trời sẽ hiểu thôi
không
tiếng
Sớm
ra đi sớm hoa không biết
Đêm
trở về đêm cành không hay
Vầng
trăng đôi lúc tìm ra dấu
Nơi
góc tường in cái bóng gầy
một
mình
Ngồi
tượng hình riêng một góc quầy
Tiếng
người: kia, uống cái chi đây?
Uống
ư? một ngụm chiều rơi lệ
Và
một bình đêm rót rất đầy
trừ
tịch
Bước
một mình qua ngưỡng cửa năm
Nhân
gian tịch tịch tiếng mưa thầm
Chợt
đâu vẳng tiếng gà lai kiếp
Báo
vẫn -dêm đầy ở cõi âm
lẻ
một
Sách
một dẫy nằm trơ trên giá
Cạnh
người thân thế cũng trơ trơ
Sách,
người hai cõi cùng hư hoại
Nơi
một ngàn chương thiếu một tờ
dỗ
bệnh
Mỗi
lần cơ thể gây thành chuyện
Ta
lại cùng cơ thể chuyện trò
Dỗ
nó chớ gây thành chuyện lớn
Nó
nghĩ sao rồi nó lại cho
Bệnh
ở trong người thành bệnh bạn
Bệnh
ở lâu dài thành bệnh thân
Gối
tay lên bệnh nằm thanh thản
Thành
một đôi ta rất đá vàng.
MAI
THẢO
No comments:
Post a Comment