Thursday, December 29, 2011

Mưa Cuối Thu



Cuối Thu mưa bay gió thổi
Hàng cây trơ lá xác xơ ngoài trời
Ngồi buồn đếm giọt nước mưa
Mưa bao nhiêu giọt lòng buồn bấy nhiêu
Mưa rơi tầm tả ngoài hiên
Trong lòng se thắt tình đời thế nhân
Tiếng mưa, tiếng gió rì rào
Làm thêm cay đắng nỗi niềm tâm tư .

Tuyết Nga



Mùa Thu Qua Thi Ca
Khí hậu ở Hoa Kỳ thay đổi rõ rệt trong vòng hơn một tháng nay, trời mưa nhiều cùng với những cơn gió lành lạnh bắt đầu thổi về báo hiệu thu sang. Lại một lần nữa mùa thu đang trở về với vạn vật. Lại một lần nữa người Việt ly hương nhìn cảnh mùa thu nơi xứ người mà lòng bồi hồi nhớ đến những mùa thu cũ nơi quê hương mình. Ở Hoa Kỳ, cây cối vào mùa thu thật vô cùng lộng lẫy. Khi mà những ngọn gió thu bắt đầu thổi về thì lá rừng cũng bắt đầu thay đổi màu sắc. Chỉ trong vòng vài ngày, hàng cây xanh bên đường bỗng đổi ra màu vàng óng ánh, rồi cả một khu công viên cũng vàng rực lên. Nhìn lên những vùng đồi núi bao la, trùng trùng điệp điệp cũng vàng lên một màu vàng rực rỡ… Cho đến khi mặt đất trải đầy lá vàng, cây cối trơ cành khẳng khiu báo hiệu Nàng Thu cất bước ra đi nhường chỗ cho một mùa đông lạnh lẻo thê lương. Nhìn cảnh thu nơi xứ người mấy ai trong chúng ta chẳng thấy lòng nao nao nhớ đến những mùa thu cũ năm nào ở quê nhà. Mơ về những mùa thu dĩ vãng, ta chợt bắt gặp nỗi sầu riêng qua những thu khúc buồn nhất, tha thiết nhất.

Mùa Thu ở Việt Nam ta không rực rỡ như mùa Xuân, không gay gắt, oi bức như mùa Hạ, không tàn tạ ủ rũ như mùa Đông. Thu Việt Nam nhẹ nhàng, mơ hồ, mênh mông, bảng lảng. Cái se sẽ lạnh của gió thu, cái trong vắt của nước thu, cái xào xạt của lá thu, cái huyền ảo của trăng thu, cái bảng lảng của trời thu như gieo vào lòng người biết bao nỗi buồn không tên nên đã làm tốn bao nhiêu giấy mực, chữ nghĩa của các văn nhân, thi sĩ. Người ta phong phú hóa đề tài mùa thu qua lá thu, trăng thu, mây thu, mưa thu, trời thu, ý thu , hồn thu, tình thu… Cho nên đa số các nhà thơ, người nào cũng có mộ ít vần thơ rên rỉ về mùa thu và những giọng rên rỉ của họ đã làm giàu thêm cho kho tàng văn hóa Việt Nam ta:

Mở đầu cho tác phẩm “Cung Oán Ngâm Khúc”, Ôn Như Nguyễn Gia Thiều đã dùng “gió vàng”, tức gió thu để báo hiệu thảm trạng cô đơn của nàng cung nữ không còn được nhà vua đoái tưởng. Một giai nhân sắc nước hương trời được nhà vua tuyển vào cung cấm những tưởng duyên may lại gặp vận rủi khiến cuộc đời nàng hoàn toàn bị vây phủ bởi thời gian chán ngán, não nề và không gian với gió vàng hiu hắt:

Trải vách quế gió vàng hiu hắt,
Mảnh vũ y lạnh ngắt như đồng.
Oán chi những khách tiêu phòng,
Mà xui phận bạc nằm trong má đào!

Khi ánh nắng gay gắt của mùa hè dịu lại, trên nền trời trong thoáng vài sợi mây nhẹ mơ hồ và gió se sẽ lạnh là báo hiệu thu về. Thu Việt Nam về mơ màng, nhẹ nhàng như nàng thục nữ yểu điệu khiến lòng thi nhân cảm thấy bâng khuâng, ngỡ ngàng:

Chao ôi! Thu đã đến rồi sao?
Thu trước vừa qua mới độ nào!
Mới độ nào đây hoa rạn vỡ,
Nắng hồng choàng ấp dãy bàng cao.

(Chế Lan Viên)

Hoặc nhìn lên nền trời, bỗng dưng bắt gặp những áng mây lang thang lòng tự nhiên thấy buồn buồn nhớ lại buổi chia ly vào mùa thu năm nào mà lòng ngậm ngùi, nuối tiếc. Buổi chia ly năm ấy là cả một trời thu buồn trong cặp mắt giai nhân và trong trái tim thi sĩ:
Hôm nay có phải là thu?
Mây năm xưa đã phiêu du trở về.
Cảm vì em bước chân đi,
Nước nghiêng mắt ngọc lưu ly phớt buồn

(Đinh Hùng)
Hay ngồi ở bến đò vào một chiều thu nhạt nắng, trông theo ngọn gió thổi qua rừng làm rơi rụng những chiếc lá mùa thu gợi cho viễn khách một nỗi buồn bâng quơ. Bỗng đâu đây văng vẳng lời ca réo rắt nghe rụng rời cõi lòng ai, nhất là cõi lòng của viễn khách lỡ chuyến đò ngang vào một chiều thu:
Mùa thu đến chậm như chưa đến,
Lá vội rơi theo gió vội vàng.
Sương đã dâng lên chiều lắng xuống,
Bến đò đã tắt chuyến sang ngang.

(Nguyễn Bính)

Thu âm u, buồn ảm đạm! Những cây liễu đứng đìu hiu như những nàng cung nữ thời xa xưa. Chua xót chất chứa đầy trong tim, nước mắt đã khô cạn bờ mi mà thu cứ dửng dưng không biết lòng người đang mang một tâm sự não nề:
Rặng liễu đìu hiu đứng chịu tang,
Tóc buồn buông xuống lệ hàng ngàn.
Đây mùa thu tới, mùa thu tới,
Vá áo mơ phai dệt lá vàng.

(Xuân Diệu)

Thu mênh mông khắp không gian, thu bảng lảng khắp núi rừng. Chỉ cần một cơn gió thoảng, một đám mây trôi, một chiều lá rụng với nắng vàng hiu hắt cũng đủ gieo vào lòng thi nhân nỗi buồn tỉ tê não nề. Chúng ta hãy lắng nghe tiếng thở dài của nhà thơ vào một chiều thu:
Bỗng dưng buồn bã không gian,
Mây bay lũng thấp giăng màn âm u.
Nai cao gót lẫn trong mù,
Xuống rừng nẻo thuộc nhìn thu mới về.
Sắc trời trôi nhạt dưới khe,
Chim bay, lá rụng cành nghe lạnh lùng.
Sầu thu lên vút song song,
Với cây hiu quạnh, với lòng quạnh hiu.
Non xanh ngây cả buổi chiều,
Nhân gian e cũng tiêu điều dưới kia.

(Huy Cận)

Còn trăng thu mờ ảo làm tăng nỗi cô đơn trong lòng chinh phụ:
Em không nghe mùa thu,
Dưới trăng mờ thổn thức?
Em không nghe rạo rực,
Hình ảnh kẻ chinh phu.
Trong lòng người cô phụ?
Em không nghe rừng thu,
Lá thu kêu xào xạc.
Con nai vàng ngơ ngác,
Đạp lê lá vàng khô?

(Lưu Trọng Lư)

Thu ở cảnh vật, thu ở thiên nhiên, thu ở ngoài trời nhưng thực ra thu đã ở trong lòng người. Cho nên lòng người cũng rung với gió, mơ theo trăng và vơ vẫn cùng mây:
Suối trời hôm ấy thê lương quá,
óc liễu bờm xơm, sóng vỗ hồ.
Mây rối trên trời, cây rối lá,
Giường cô thôn nữ gối chăn xô.
Nơi tôi còn ít lá lòng,
Chiều nay rơi nốt vào trong lá rừng.

(Hồ Dzếnh)

Mây buồn giăng giăng khắp nẻo, trời thu u ám, ảm đạm phủ một màu tang thương. Trong bốn mùa, chỉ có mùa thu mới mang lại cho thi nhân cái thú đau thương nên nhà thơ đã chọn mùa thu để đi thăm mộ người yêu:
Trời cuối thu rồi em ở đâu?
Nằm trong đất lạnh chắc em sầu.
Thu ơi đánh thức hồn ma dậy,
Tôi muốn vào thăm nấm mộ sâu.

(Đinh Hùng)

Cho đến hình ảnh trong bốn câu thơ dưới đây là cả một tâm sự. Mùa thu có gió thu sớm thổi nhẹ như cái nhẹ nhàng của cuộc gặp gỡ lần đầu tiên giữa em và tôi. Dù em chưa nói nhưng tôi đã hiểu thầm và hình như em đã thầm nói qua ánh mắt, qua cái nhìn. Cho nên tôi đi lang thang vào những phố không đèn tìm lại dư vị của hương thầm khi mới quen, xem lòng mình và ý người. Tình yêu đến nhẹ nhàng như thế và chỉ có thể đến ở một xứ sở mặn mà tình cảm là quê hương Việt Nam ta:
Từ giã hoàng hôn trong mắt em,
Tôi đi tìm những phố không đèn.
Gió mùa thu sớm bao dư vị,
Của chút hương thầm khi mới quen.

(Đinh Hùng)

Rồi nhà thơ ngơ ngác đi giữa mùa thu, nghe từng chiếc lá thu rơi mà tâm hồn bàng hoàng bắt gặp thương nhớ của mùa thu cũ. Mơ về mùa thu dĩ vãng, nhà thơ đưa ta về quá khứ lãng mạn với một trời sầu thương, oan khổ:
Gió đưa xác lá bên đường,
Thu sang nhuộm cả sầu thương một trời.
Sầu thương quyện lấy hồn tôi,
Đêm qua ngồi đọc thơ người xa xăm.
Chuyện xưa hồ lãng quên rồi,
Bỗng đâu xem được thơ người vườn Thanh.
Bao nhiêu oan khổ vì tình,
Cớ sao giống hệt chuyện mình ngày xưa.
Phải chăng mình có nên ngờ,
Rằng người năm ấy bây giờ là đây?

(Nguyễn Bính)

Đêm thu, trăng thu mơ màng, gió thu lãng mạn. Gió trăng hòa hợp quyến luyến quyện lấy nhau, gió chừng như nín thở đỡ vầng trăng lạc giữa trời thu. Gió còn ve vuốt ngàn hoa nội cỏ, gió lê thê trên hè phố phớt nhẹ lên mái tóc thề, gió leo qua cửa sổ sờ sẫm gối chăn:
Bóng nguyệt leo song sờ sẫm gối,
Gió thu lọt cửa cọ màn chăn.

Rồi gió khe khẽ lọt phòng the, gió nhè nhẹ hôn lên má người thiếu phụ đang say ngủ giữa đêm khuya khiến nàng giật mình tỉnh giấc, bẽn lẽn thẹn thùng thì thầm than:
Vô tình để gió hôn lên má,
Bẽ lẽn làm sao lúc nửa đêm.
Em sợ lang quân em biết được,
Nghi ngờ cho cái tiết trinh em.

(Hàn Mặc Tử)

Thu về với vạn vật, nhìn những chiếc lá thu từ hàng xóm bay sang khiến người thiếu phụ bỗng sợ thời gian, lo tuổi xuân qua mau mà quên lời hẹn ước cùng ai năm nào:
Trận gió thu phong rụng lá vàng,
Lá bay hàng xóm lá bay sang.
Vàng bay mấy lá năm già nữa,
Hờ hững ai xuôi thiếp phụ chàng.

(Tản Đà)

Trời thu bảng lảng, mây thu lang thang, trăng thu mơ màng, gió thu nhẹ nhàng sao nỡ để duyên nàng dở dang, bẽ bàng?
Trời thu ảm đạm một màu,
Gió thu hiu hắt thêm sầu cô miên.
Trăng thu bóng ngã bên thềm,
Tình thu ai để duyên em bẽ bàng!
(Tương Phố)

Suối thơ của nữ sĩ nhẹ nhàng như suối mùa thu, đẹp như một cánh hồng trong vườn hoa văn học!

Kẻ phụ người yêu, kẻ duyên bẽ bàng. Bể ái ân ngàn trùng không tát cạn. Họ là ngững kẻ đang lặn ngụp trong những lượn sóng tình mà tâm tư bầm dập, ngổn ngang. Ôi trần gian sao nhiều đau khổ. Vào đêm thu, bầu trời trong vắt, trăng sao vằng vặc, Chị Hằng đương lom khom dòm xuống trần gian nhiều khổ đau mà lòng nao nao, xao xuyến… bỗng có tiếng thở than chán ngán từ trần thế vọng về:
Cuối thu sen nát lòng dâu bể,
Ngày muộn chuông đau chuyện đá vàng.
Chán ngán ân tình sầu chất ngất,
Già theo nhân thế hận man man.
(Thanh Tâm)

Chưa hết! Cái oan khổ vì tình chưa hết! Đây, ta hãy lắng nghe cuộc tình của T.T.Kh. Cuộc tình của nữ sĩ cũng bắt nguồn từ một mùa thu qua bài thơ có cái tiêu đề ngồ ngộ:
“Hai Sắc Hoa Ti-Gôn”. Nhưng đằng sau cái ngồ ngộ đó chất chứa cả một khối tình đầy những giọt lệ mùa thu:
Một mùa thu trước mỗi hoàng hôn,
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn.
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc.
Tôi chờ người đến với yêu đương…

Rồi:

… Tôi nhớ lời người đã bảo tôi,
Một mùa thu trước rất xa xôi.
Đến nay tôi hiểu thì tôi đã,
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi.
Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ.
Chiều thu hoa đỏ rụng chiều thu,
Gió về lạnh lẽo chân mây vắng.
Người ấy bên sông đứng ngóng đò.
Nếu biết rằng tôi đã có chồng,
Trời ơi! Người ấy có buồn không?
Có thầm nghĩ đến loài hoa vỡ,
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng?

Và:

… Anh ạ! Tháng ngày xa quá nhỉ,
Một mùa thu trước, một lòng đau…

Bởi vậy, tình, nhìn từ xa như là hạt kim cương lóng lánh với muôn màu sắc quyến rũ nhưng khi đến gần chỉ là những giọt nước mắt. Thế nhưng văn thi sĩ vốn là những kẻ đa sầu, đa cảm, đa tình, đa tứ lại cứ thích đi tìm những giọt nước mắt qua tình yêu, thích ca tụng tình yêu dang dở, thứ tình không còn giọt nước mắt để khóc hay tình đã giết chết con tim.

Lê Thương
Richmond -Virginia
Tiếc thu (Hoàng Dương)
Quang Dũng hát

Cây Bàng Cuối Thu

Thu đi trên những cành bàng
Chỉ còn hai chiếc lá vàng mà thôi.
Hôm qua đã rụng một rồi
Lá theo gió cuốn ra ngoài sơn thôn.
Hôm nay lá thấy tôi buồn
Lìa cành theo gió lá luồn qua song.
Hai tay ôm lá vào lòng
Than ôi chiếc lá cuối cùng là đây!
Quạnh hiu như tấm thân này
Lại âm thầm sống những ngày gió mưa...

NGUYỄN BÍNH
Ý Thu

Xuân Diệu

Những chút hồ buồn trong lá rụng
Bị nhàu ai tưởng dưới trăm chân
Bông hoa rứt cánh, rơi không tiếng
Chẳng hái mà hoa cũng hết dần

Dưới gốc, nào đâu thấy xác ve
Thế mà ve đã tắt theo hè
Chắc rằng gió cũng đau thương chứ
Gió vỡ ngoaì kia ai có nghe?

Hôm nay tôi đã chết theo người
Xưa hẹn nghìn năm yêu mến tôi
Với bóng hình xưa, tăm tiếng cũ
Cách xa chôn hết nhớ thương rồi

Yên vui xây dựng bởi nguôi quên
Muốn bước trong đơì phải dậm trên
Muôn tiếng kêu than thầm lẳng lặng
Nhưng hoa có thể cứ lâu bền

Ờ nhỉ ! Sao hoa lại phải rơi ?
Đã xa, sao lại hứa yêu hoài
Thực là dị quá mà tôi nữa!
Sao nghĩ làm chi chuyện nhạt phai?


"Thương":

áo em bay chiều phố thị
anh về thương mãi dáng Thu xưa
em đi từng bước hồn anh úa
chiếc lá nào rơi rụng cuối mùa

quán vắng như lòng anh vắng lạnh
đời không vui, rượu uống không say
vì thương áo tím nên hồn nhớ
điếu thuốc vàng tay tỏa khói bay

áo em tím vui chiều phố thị
anh về mơ tà áo ai bay
em cô chủ quán anh là khách
một chén ân tình trọn kiếp say

Lưu Trần Nguyễn

Thu về trong mắt em

Sáng tác : Phạm Mạnh Cương
Trình bày : Trần Thái Hòa

http://www.youtube.com/watch?v=d-ylFbSOzig

Trong mắt em mùa thu về đây
Nghe nhớ thương nặng chĩu vai gầy
Làn mây tím đậm buồn đôi mi
Heo may gợi sầu chia ly
Nhắc ai xuôi ngoài vạn lý
Đôi mắt em buồn thương mùa thu
Xa vắng như một giải Ngân Hà
Câu thước giọt lệ Chức Nữ
Khóc than tình chàng Ngưu Lang
Gió thu khơi động nguồn cơn

Qua mấy năm tròn đợi chờ
Làm cho mắt hoen lệ mờ
Dĩ vãng đã chìm vào đời
Và giòng sông vắng nước truôn về khơi

Theo bóng mây thời gian dần trôi
Em nhớ ai giờ cách xa rồi
Chiều thu đến gợi sầu tiếc nhớ
Biết bao kỷ niệm xa xưa
Mắt em tan vào mùa thu

BẰNG LĂNG TRÁI MÙA

Cuối Thu rồi, chớm lạnh Đông,
Bằng lăng lại nở...tím lòng em ơi!
Ngàn xưa khoe sắc với đời,
Hè về, hoa tím thay lời ngỏ yêu.

Hương hoa đâu kể ít nhiều!
Sắc hoa nhuộm tím những điều ước mong.
Xa rồi màu tím, nhớ không?
Bằng lăng nở, gợi trong lòng nhớ thương.

Thu nay hoa nở... bất thường,
Cho mình đi lại đoạn đường Nghĩa Tân.
Thương em hoa nở thêm lần,
Cánh rơi tím đậm bước chân ngọt lành.

Tình em tím sắc trao anh,
Nồng say hương sữa, kết thành sắc - hương.
Em về tím lại nẻo đường
Thuỷ chung hương - sắc, gió sương vẫn tình!


Bỗng Dưng

Bỗng dưng trời đất thôi đỏ hạ
Chơi nhảy lò cò sang mùa thu
Nắng nhuộm sắc vàng trên mắt lá
Vàng ươm như thể những lời ru...

Bỗng dưng... mà "người ta" xõa tóc
Không có cột nhỏng nhảnh đuôi gà
Bỗng dưng... bối rối và đỏ mặt
Mỗi lần nhìn bất chợt... nhìn qua

Bỗng dưng, chẳng hiểu sao mình cứ...
Nhớ ngơ nhớ ngẩn một điều gì?
Bỗng dưng... mình thấy lòng giận dỗi
Khi người... vô tình... vụt quay đi...

Đào Phong Lan

Mùa Thu Xa Em
Sáng tác: Ngô Thụy Miên
Trình bày: Thanh Hà & Don Hồ


http://www.youtube.com/w...list=PL9B2940144799A834


Những khoảnh khắc Huế vào Thu


Huế vào thu khiến cho nhiều người ngỡ ngàng trước sự chuyển giao của thời tiết, một ngày ở Huế đang mưa bỗng nắng, đang nắng bỗng mưa, và rực rỡ với chiều vàng trên sông Hương.

Những ngày mùa thu ở Huế với buổi sáng mai trời mù trong sương, sông núi cỏ cây nhòe đi trong hơi nước. Và từ đây màu nắng sẽ vĩnh viễn phai dần, báo hiệu mùa thu đã về, nhưng xế trưa trời bỗng hửng lên một vài sợi nắng le lói trên tầng không, chói chang.

Huế đang vào Thu! Những bước đi vào mùa của Huế thật là lạ lùng, bất chợt, làm cho mỗi giác quan của con người cứ bối rối ngẩn ngơ. Mùa thu ở Huế không phảng phất mùa hoa sữa nồng nàn, không có gió heo may. Thu ở Huế có một chút gió, một chút nắng, một chút mưa, một chút trăng chiếu xuống để nhuộm lên dòng Hương thơ mộng với những gam màu rực rỡ. Dưới đây là những khoảng khắc Cố đô Huế vào Thu:


Những ngày mùa thu ở Huế với buổi sáng mai trời mù trong sương, sông núi cỏ cây nhòe đi trong hơi nước, dòng sông Hương đang tĩnh lặng thì bầu trời bao phủ một màu tím Huế.

Khi mặt trời hé nắng những chuyến đò mới xuôi ngược dòng Hương

Thu ở Huế thật đặc biệt, không phảng phất mùa hoa sữa nồng nàn, không có gió heo may, trời rất trong và rất xanh, một chút gió, một chút nắng, một chút mưa giăng lấp lánh như ánh bạc trên dòng Hương Giang
Sau những cơn mưa, những chùm nắng màu vàng chiếu xuống dòng Hương

Hoàng hôn trên dòng sông Hương

Thành phố đã lên đèn nhưng bầu trời chưa tắt hẳn

Trầm mặc và cô tịch những ráng chiều vàng, mỗi ngày trôi với người Huế không quá vội như không gian điềm tĩnh.

Bức tranh Huế vào Thu

Trời vào thu, trăng Huế quyến rũ và mê hoặc mọi người
  
Vàng Thu

Tím Huế



Chỉ cần chút nắng vàng phai
Và tiếng kêu xa vắng lạc loài của con ve đất
Một chút tím, một chút buồn trong mắt
Là Huế xao lòng lặng lẽ vào Thu
Huế vào Thu mà không biết mình Thu
Vì lá đỏ chút vàng mơ ai thấy
Tim tím buổi chiều mai hồng trở lại
Vẫn xanh ngời con nước Vạn Niên
Có trắng chút phôi pha thì ánh bạc Trường Tiền
Tim hé mắt mới thấy mình Tím Huế
Em mới sinh ra đã vội thành “các Mệ”
Tôn Nữ Công Tằng nên Huế là em
Tuổi hoàng thành như mầu mắt trong đêm
Nghìn phai cũ tình trang đầu chưa giở
Xa Chiêm quốc thuở “ngó tề, dị rứa!”
Mõi chân đời còn tím Huế không em.

Vàng Thu Tím Huế
Trần Kiêm Đoàn
Hai Sắc Hoa Tigôn

T.T.K.H.

Một mùa thu trước mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc
Tôi chờ người đến với yêu đương

Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Dải đường xa vút bóng chiều phong,
Và phương trời thẳm mờ sương, cát
Tay vít dây hoa trắng chạnh lòng

Người ấy thuờng hay vuốt tóc tôi
Thở dài trong lúc thấy tôi vui
Bảo rằng: "Hoa, dáng như tim vỡ
Anh sợ tình ta cũng thế thôi!"

Thuở ấy nào tôi đã biết gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly
Cho nên cười đáp: "Màu hoa trắng,
Là chút lòng trong chẳng biến suy!"

Đâu biết một đi một lỡ làng,
Dưới trời đau khổ chết yêu đương
Người xa xăm quá! Tồi buồn lắm,
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường...


Từ đấy, Thu rồi, Thu lại Thu...
Lòng tôi còn giá đến bao giờ
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ
Người ấy, cho nên vẫn hững hờ

Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạt lẽo của chồng tôi,
Mà từng thu chết, từng thu chết
Vẫn giấu trong tim bóng một người

Buồn quá! Hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
Nhưng hồng tựa trái tim tan vỡ
Và đỏ như màu máu thắm pha!

Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một muà thu trước rất xa xôi..
Đến nay tôi hiểu thì tôi đã
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi!

Tôi sợ chiều thu nhạt nắng mờ
Chiều thu hoa đỏ rụng. Chiều thu
Gió về lạnh lẽo chân mây vắng
Người ấy sang sông đứng ngóng đò

Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng
Trời ơi! Người ấy có buồn không?
Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng?

 

Mùa thu yêu đương

Sáng tác : Lam Phương
Trình bày : Thanh Hà

http://www.youtube.com/w...gqHs&feature=related

Anh muốn đôi ta mãi như người tình
Vui đời hẹn hò
Khi trên giòng suối,
Khi trên đồi buồn
Nửa đêm thanh vắng dìu đến công viên
Đôi trẻ lạc loài trên xác lá vàng
Mùa thu yêu đương
Đường vào Paris
Có lắm nụ hồng
Có tiếng thì thầm,
Nhưng anh chẳng cần
Mình sống cho nhau
Vượt lòng đại dương
Mình gặp lại đây
Sau cơn khát dài thương nhớ bao ngày
Tình yêu trong tay
Mùa thu ơi
Paris dệt mộng tình si
Khi nghe người đi vào đời,
Thấy lòng như bớt đơn côi
Bờ môi em lá nguồn tin yêu đắm đuối
Ngày thuyền tình vào bến mới
Ta sẽ cho nhau tình yêu tuyệt vời
Anh ước mai sau cũng như ngày đầu
Thương lời ngọt ngào
Dưa anh vượt khỏi cơn đau ngày nào
Mùa thu thay lá, mùa nối tơ duyên
Anh nguyện một đời tình ta mãi là
Mùa thu yêu đương


Người về, một mùa thu gió heo may
Về đâu, có nhớ chăng những vì sao long lanh đưa tiễn người một đêm không trăng?
Nói sao nên lời, lòng buồn như chiều rơi
Như trong đêm khuya, những bước chân qua thềm gợi niềm thương nhớ vô vàn

Người về, đường đi kết gió trăng sao
Người đi, có biết chăng trong chiều nay bơ vơ, nghe lá thu vàng rơi bâng quơ
Bước chân ai về, chừng thời gian ngừng trôi
Như quên đêm khuya, để gió sương thêu thùa thầm làm ướt áo vai gầy

Người về chiều mưa hay nắng?
Sao để khói lam chiều như se chùng màu không gian?
Người về dòng sông thương nhớ
Để bến vắng con đò buồn mong người, người hay chăng?
Người là vì sao nhỏ bé
Ta mãi ước cho lòng là một bầu trời xanh xanh
Người về lòng ta thương nhớ
Ta khẽ hỏi đưa người về hay thầm người đưa ta?

Người về, người về đâu nhớ ta chăng?
Người ơi, mỗi lá thu rơi làm ta bâng khuâng, như áng mây chiều lan trong sương
Bước đi âm thầm, lòng buồn như thời gian
Nghe chăng thu ơi, để lá rơi chi hoài gợi nhiềm thương nhớ ai nhiều...
Hai vì sao lạc (Anh Việt Thu)


Giấc mơ mùa thu

Sánh tác : Võ Thiện Thanh
Trình bày : Lệ Quyên


http://www.youtube.com/w...quvs&feature=related


Người đi ra đi mãi mãi, chốn xưa tôi còn mong chờ
Người đi ra đi mãi mãi, vẫn không phai mờ dấu chân
Lòng tôi chiếc lá trên cành Thu về héo khô
Tôi còn nhớ ai mỗi khi chiều rơi

Người đi ra đi mãi, chốn xưa Thu vàng tôi chờ
Người đi ra đi mãi mãi, vẫn không phai niềm nhớ thương
Lòng tôi heo mây đã về, tôi còn vấn vương
Tôi còn nhớ thương khi Thu về

Bên trời một làn mây trắng lửng lờ trôi
Nghe lao xao ngoài hiên vắng lá vàng rơi
Dù biết ngày mai ngày mai nắng xuân không về
Trên cành lũ chim vẫn u mê
Dù biết người đi người đi sẽ không quay về
Sao tôi còn nhớ ai, đợi chờ ai

Ngày nào còn mang hơi thở chắc tôi vẫn còn nhớ người
Ngày nào đôi chân lê bước tuổi Xuân theo chiều nắng phai
Bàn tay nâng niu kỷ niệm vỗ về giấc mơ xa mờ
Mỗi khi Thu về tôi nhớ người



Nói với T.T.K.H
Thâm Tâm


Từ mùa thu đó những hoàng hôn
Lượm cánh hoa rơi chỉ biết buồn
Nhìn ánh nắng tà nơi xa lắm
Không còn người đến với yêu thương !


Ngày ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Dải đường xa vút bóng chiều phong
Và phương trời thắm mờ sương, cát
Tay vít dây hoa trắng chạnh lòng.

Ngày ấy thường hay vuốt tóc em
Thỏ dài những lúc thấy em vui
Bảo rằng :"Hoa dáng như tim vỡ
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi !"

Đâu biết lần đi một lỡ làng
Dưới trời đau khổ chết yêu thương
Nơi xa xăm ấy anh nào biết
Có một ngày vui pháo nhuộm đường...

Từ ấy thu rồi, thu lại thu
Tình yêu còn giữ đến bao giờ
Tình yêu dẫn biết bao thương nhớ
Tình thắm cho nên rất khó mờ.

Anh sẽ yêu em trọn cuộc đời
Tháng năm hờ hững lững lờ trôi
Nhìn từng thu chết, từng thu chết
Mãi giữ trong tim bóng một người.

Buồn quá ! Một đêm trong tiểu thuyết
Nhớ thương tự ví cánh hoa xưa
Sắchồng tựa trái tim tan vỡ
Và đỏ như màu máu thắm pha.

Anh nhớ lời mình đã bảo em
Từ mùa thu trước rất xa xôi
Nếu như em hiểu thì em đã
Chẳng lỡ tình duyên - vẫn sẽ chờ.

Mỗi độ chiều thu nắng phớt lờ
Chiều thu - hoa đỏ rụng, chiều thu
Gió về lạnh lẽo chân mây trắng
Lại đến ngang sông đứng ngóng đò.

Nếu biết rằng em đã có chồng
Tình yêu ngày ấy những hoài mong
Anh đành xếp lại trong thương nhớ
Cầu trái tim em được ấm nồng !


Tản Mạn ....Những Bài Hát Mùa Thu

Con người yêu mùa thu bởi người ta cũng cần được buồn biết mấy. Người ta cần buồn để hòa mình với sự tuần hoàn của thiên nhiên đổi áo bốn mùa … người ta cần buồn để quý trọng từng khoảnh khắc vui tươi … người ta cần buồn để thương, cần buồn để nhớ.

Ngồi ngắm mưa thu, nghe Lá đổ muôn chiều của nhạc sĩ Đoàn Chuẩn. Lòng tôi chợt miên man nghĩ về thu, về những bài hát mùa thu đã coi như ký ức trong lòng, không thể không vang lên trong tôi mỗi khi lá bắt đầu rơi.
Hạ đẹp vì hạ đỏ chói chang, xuân đẹp vì xuân hồng sắc thắm, đông đẹp vì đông trắng giá băng, thu đẹp vì thu vàng nỗi nhớ.
Con người yêu mùa thu bởi người ta cũng cần được buồn biết mấy. Người ta cần buồn để hòa mình với sự tuần hoàn của thiên nhiên đổi áo bốn mùa … người ta cần buồn để quý trọng từng khoảnh khắc vui tươi … người ta cần buồn để thương, cần buồn để nhớ.

Tôi vẫn tưởng không cần cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ mới là thu sang. Mùa thu đã sẵn trong tâm tưởng con người, như kỷ niệm vĩnh viễn còn ở lại, như màu nắng có bao giờ phai.
Hoài niệm cũ chẳng cách nào rũ bỏ hoàn toàn, chỉ là ru nó tạm ngủ yên. Rồi nó sẽ trở mình thức giấc vào lúc ta ít ngờ đến nhất … khi khung trời mùa đông xám nhạt áp hơi thở lạnh buốt lên khung cửa sổ … khi thu nhuộm ố một vừng quan san, chợt gợi lên niềm hoài cổ hiu hiu buồn, lá rơi ngập trời hay rụng úa lòng ta.
Nhớ nhung, lưu luyến, hối tiếc, ngậm ngùi. Ta không còn phân định rạch ròi được nữa. Và ta mong ngóng, ta chờ đợi một điều gì mơ hồ đến bản thân cũng chẳng thể nào hiểu nổi. Dường như sau cái chát đặc của nỗi buồn se sắt vẫn đọng lại chút dư vị ngọt ngào kỳ dị. Dù hạnh phúc có ra đi nhưng tình ta còn đó, như ngàn năm ngàn năm sóng vỗ vẫn ôm một bờ cát mà thôi.

Nhắc đến thu, người ta nghĩ ngay đến sắc tơ vàng vương vương, và lá vàng rơi khi tình thu vừa khơi, nghe chừng như đây màu tê tái.
Nhưng đâu chỉ có thế …

Thu là màu tím chiếc áo ôm tim lẻ loi khóc anh chiều tiễn đưa, màu tím sầu thương của những chuỗi ngày vắng nhau tháng năm còn lướt mau biết bao giờ thấy nhau.

Thu là màu hoa thạch thảo chết lịm mong chờ bởi trên cõi đời mộng trùng lai không dễ.
Thu là sắc lông vũ hoàng hạc bay bay mãi bỏ trời mơ, là không gian thăm thẳm diệu vợi của đêm nguyệt cầm ta gọi em trong gió, là ánh sáng huyền ảo lung linh của sáng linh lan hồn ta khóc bao giờ.
Thu là màu xanh: xanh nuột nà trinh nguyên tà áo người mơ không đến bao giờ, xanh lơi lả lá thư nhuộm tình ân ái, xanh thơ ngây gót hài chênh vênh người em gái một sớm mai giữa chân trời lồng lộng, xanh óng gió bay cùng mây ngàn, xanh ngát trăng non gửi về với thu trần gian.

Bởi sự lãng đãng của mối tình nghệ sĩ hào hoa, nỗi buồn thu của Đoàn Chuẩn thanh thoát quá, êm đềm như đôi mắt hồ thu huyền hoặc đến mênh mang.
Một hòn đá ném xuống mặt hồ, cho ngàn sóng lan ra xa, khơi lên niềm nhức nhối khôn nguôi. Sắc xanh chợt mất, nhường cho lá vàng đổ muôn chiều … Rượu nồng, pháo đỏ, vu quy, cố nhân biền biệt còn không quay về? Hoa xưa đã tàn, tình ta đã tan.

Thu đi cho lá vàng bay,
lá rơi cho đám cưới về
Tình anh một con thuyền bé chìm sâu đại dương một đêm nổi sóng
Có những đêm về sáng, đời sao buồn chi mấy cố nhân ơi
Tiếc mà chi dang dở phút phân ly
Thuyền phiêu lãng từ nay không bến đổ...

Lá đổ muôn chiều (Đoàn Chuẩn)
Vũ Khanh hát

Hòa trong nỗi sầu vào thu, suối mơ cũng buồn vì suối lưu luyến tình nhân thế. Nỗi buồn tưởng không thể nào trong sáng hơn thế, tình yêu tưởng không thể nào trong sáng hơn thế, chẳng bợn chút dục vọng, sầu thương, mà dường ru con tim nguôi ngoa lắng dịu.
Suối ơi !
Nghe rừng heo hút.
Dòng êm đưa lá khô già trút
Còn như lưu hương yêu dấu
Với suối xưa trôi nơi đâu...
Từng hẹn mùa xưa cùng xây nhà bên suối .
Nghe suối róc rách trôi hoa lừng hương gió ngát.
Đàn nai đùa trong khóm lá vàng tươi .
Tơ đàn chùng theo với tháng năm,
Rừng còn nhớ tới người .
Trong chiều nào giữa chốn đây,
Hồn cầm lắng tiếng đời .

(Suối mơ)  - Văn Cao

Ánh Tuyết hát

http://www.youtube.com/watch?v=Yz8_5E1WjQY

Mỗi khi thưởng thức nhạc phẩm Văn Cao, nghe hơi thở Đường thi lẩn khuất trong từng lời ca, tôi lại có cảm giác như ngắm một vị mỹ nhân biết rõ là tuyệt sắc nhưng không cách nào nhìn rõ dung nhan … những dáng hồng thơm hương, mắt huyền lưu xuân, gót hài khai hoa được bao bọc trong màn sương khói hư ảo. Như đi tìm Thiên Thai, vùng đất hứa chan chứa những giai điệu thần tiên mãi mãi không tồn tại trên trần gian.
Mùa thu của Văn Cao giữ trọn cái mơ màng huyền diệu đó. Và cái Thu Cô Liêu là cái Thu buồn bã của một cái ngày xa vắng và cái nhớ đi tìm người yêu trong cái Thu thôi.

Vàng hoen đáy nước soi rõ đường đi.
Một mùa Thi, một mùa Thi
Lá rơi, rơi rụng buồn chi lá vàng.
Sương ấp lạnh non hương cứng lá
Đã từng nghe gió biết thu sang


(Thu cô liêu – Văn Cao)


Hồng Nhung hát

http://www.youtube.com/watch?v=NHhDbnNPoks

Mùa thu chết theo lá vàng, chết trong chiếc áo đan trên tay thiếu phụ lòng buồn vương vấn. Chàng bận lòng nhớ xa khơi, chàng còn mải theo lời gió nước, còn em đan áo mà dệt trọn nỗi nhớ thương.

Người ơi còn biết em nhớ mong
Tình xưa còn đó xa xôi lòng
Nhờ bóng chim uyên nhờ gió đưa duyên
Chim với gió bay về chàng quên hết lời thề
(Buồn tàn thu)


Trong những ngày thu thảm đạm, tê tái với nỗi niềm khát khao sự sống mãnh liệt nhưng đành bất lực, có người nhạc sĩ đem trọn anh hoa một đời dựng nên thu ca tam tuyệt.

Đặng Thế Phong vẽ từng bức tranh thu bằng ca từ và nhạc điệu … không có dáng ngọc mà chỉ có trăng lan dịu dàng nhưng thấm đẫm nỗi buồn, chỉ có hoa vương sầu thu muôn đời chất ngất, chỉ có lá cây đọng lại lệ đêm trường, và kẻ cô đơn vạn kiếp thao thức nhớ thương ai.
Làn gió lướt tới cuốn đưa hồn ta phiêu diêu theo mây trắng trôi lơ lửng
Ngàn muôn tiếng réo rắt côn trùng như than như van mơ hồ theo gió lan

Trăng xuống dần
Cỏ cây thêm âm thầm
Đông buồn trong ánh sao
Như chiếu nhìn mắt ta bao lạnh lùng
Lay hồn ta rồi thu

(Đêm thu) - Đặng Thế Phong
Thu Hà hát

Hồn người dường cũng đã tan theo trăng rồi. Mưa thu thánh thót rơi, u buồn lắng ngập bầu trời, có ai khóc đời người hữu hạn, có ai than kiếp mệnh bạc tài hoa. Làm sao níu lại gió, giữ lại mưa để cõi lòng đừng lâm ly khi hồn thu tới? Vợ chồng Ngâu còn khóc mãi vì thu … cho một đêm hội ngộ thỏa mộng tình si, và dương thế bao la buồn sẽ đời đời khóc cho nhất phiến tài tình thiên cổ lụy.
Lòng vắng muôn bề không liếp che gió về
Ai nức nở thương đời
chân buông mau

(Giọt mưa thu) - Đặng Thế Phong
Khánh Hà hát

Sương lam đã mờ chân mây mà thuyền không bến đỗ. Thuyền ơi, còn lờ lững trôi xuôi nặng nỗi đa mang. Giữa dòng ai biết nông sâu, vơ vẩn một hồn cựu mộng, mối sầu day dứt sao chặt cho đứt, khối sầu nặng trĩu sao đập cho tan … Hơi thu theo heo mây, thông ngàn vi vu lời gió vang từ miền xa lăng lắc, thuyền nhớ bến mơ trong giấc mộng phai tàn.
Nhớ khi chiều sương, cùng ai trắc ẩn tấm lòng.
Biết bao buồn thương, thuyền mơ buồn trôi xuôi dòng
Bến mơ dù thiết tha, thuyền ơi đừng chờ mong

(Con thuyền không bến) - Đặng Thế Phong
Ngọc Hạ hát

Trần Tuấn Cường

Thơ Tình Cuối Mùa Thu

Cuối trời mây trắng bay
Lá vàng thưa thớt quá
Phải chăng lá về rừng
Mùa thu đi cùng lá
Mùa thu ra biển cả
Theo dòng nước mênh mang
Mùa thu và hoa cúc
Chỉ còn anh và em

Chỉ còn anh và em
Là của mùa thu cũ
Chợt làn gió heo may
Thổi về xao động cả:
Lối đi quen bỗng lạ
Cỏ lật theo chiều mây
Đêm về sương ướt má

Hơi lạnh qua bàn tay
Tình ta như hàng cây
Đã bao mùa gió bão
Tình ta như dòng sông
Đã yên ngày thác lũ.

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em

Chỉ còn anh và em
Cùng tình yêu ở lại...
- Kìa bao người yêu mới
Đi qua cùng heo may.

XUÂN QUỲNH

Tình Bơ Vơ
Lam Phương
Hưong Lan - Tuấn Vũ hát

http://www.youtube.com/watch?v=4YualWF0Ntw

Càng nhìn em yêu em hơn
Và yêu em mãi
Dù phút êm đềm xa xưa
Nay đã đi vào quên lãng

Trời vào thu Việt Nam buồn lắm anh ơi !
Mây tím đang dâng cao vời
Mà tình yêu chưa lên ngôi

Ngày mình yêu
Anh đâu hay tình ta gian dối
Để bước phong trần tha hương
Em khóc cho đời viễn xứ

Về làm chi rồi anh lặng lẽ ra đi
Gom góp yêu thương quê nhà
Dâng hết cho người tình xa

Em đâu ngờ
Có ngày đàn đứt dây tơ
Một phút tim em ơ hờ
Trọn kiếp em vương sầu nhớ

Nói đi em cả đời mình mãi đi tìm
Cả đời mình xây ước mơ
Cho ngày mộng được nên thơ
Cuối cùng là tình bơ vơ

Cho anh xin một đêm trăn trối
Gởi đống tro tàn năm xưa
Dâng hết cho lần yêu cuối

Rồi từng đêm
Từng đêm nhịp bước cô đơn
Em khóc cho duyên hững hờ
Anh chết trong mộng ngày thơ

Vu vơ thu

Thu còn dừng bước lưng chừng
Trăng thề chưa trọn rưng rưng lá vàng


Hồn thu
Gió thu lay đỉnh sầu vây
Mầu thu nhuộm sắc lá bay theo chiều
Trăng thu đẩy lạc cánh diều
Sắc thu tim tím tiêu điều mà say


Tình thu
Vườn thu chờ ngọn gió lay
Trăng thu chờ áng mây gầy nhớ nhung
Suối thu gọi nhạc tương phùng
Tình thu lạc cõi mênh mông mất rồi


Mưa thu
Đầy trời mây rải giọt thu
Ngưu Lang chức Nữ chờ từ bao lâu
Ô thước về bắc nhịp cầu
Chiều nay giọt lệ thẫm mầu biệt ly


Lá thu
Lá xanh rồi chín rồi rơi
Ngỡ rằng chẳng biết chơi vơi muộn sầu
Ai ngờ lá cũng chờ nhau
Lá ơi đừng ngóng kẻo đau lòng chiều


Thu chờ
Có những lời hẹn chưa bao giờ được nói
Có những câu thề chưa bao giờ được trao
Có những vọng phu không bao giờ hóa đá
Mà thu nào cũng vẫn ngóng trông nhau…


Chiếc Lá cuối cùng - Bảo Yến

http://www.youtube.com/w...bHc&feature=related

Hà Nội ngày trở về

Nhạc : Phu Quang
Thơ : Thanh Tùng
Trình bày : Ngọc Anh


http://www.youtube.com/w..._pHw&feature=related

Hà Nội ơi mỗi khi lòng xác xơ
Tôi vội vã trở về
Lấy cho lòng mình dù chỉ là chút bóng đêm trên đường phố quen
Dù chỉ là một chiều hương giăng lối cũ

Tôi bồi hồi khi chạm bóng cửa ô
Như ngày xưa mỗi lần chạm vai gầy áo mẹ
Ôi nỗi nhớ muôn đời vẫn thế
Như giòng sông Hồng cuộn đỏ mãi trong tôi
Vội vã trở về, vội vã ra đi
Chẳng thể nào qua hết từng con phố
Nhưng còn đó mùa thu, mùa thu đầy gió
Và rêu xanh bên những gốc cây già

Vội vã trở về cùng tháng năm xưa
Sau những con đường dầu dãi nắng mưa
Bên quán nhỏ em buồn nghe lá trút
Chiều mưa xa giăng kín phố dài

Hà Nội ơi, mỗi khi lòng xác xơ
Tôi vội vã trở về để nghe tim rưng rưng trong nước hồ thu

Dấu Tình
Gió gọi đông về rũ cánh mong
Mơn man sương ướm đóa môi hồng
Lùa ngàn hoa tuyết vùi thương nhớ
Khoác áo trinh nguyên trắng mộng lòng

Tuyết bảo rừng thông reo khúc yêu
Cung đàn ân ái lấp cô liêu
Hài son in dấu trên đường vắng
Dẫm bước theo sau bóng yêu kiều

Nắng đánh thức nàng Xuân cỏ hoa
Vòng xoay xiêm áo đọng sương sa
Lung linh ánh màu bướm bay lượn
Vờn bên em xinh đóa hồng đào

Ve kêu hè sang phượng thắm tươi
Chiếc lá thuộc bài ngậm bờ môi
Trang lưu bút tím loang dòng mực
Trống tan trường gõ nhịp vào đời

Chú nai thì thầm ngọn suối thương
Mùa thu cánh nâu báo nhập trường
Em đến lớp guốc khua đi học
Vạt áo lụa là trắng cả đường

Để rồi hương yêu luồn xuyên tim
Bốn mùa bên em giấc dịu êm
Ngọn nến tình anh ầm ỉ cháy
Rạo rực niềm vui xóa muộn phiền

Sao giữ mãi thời áo trắng được
Tuổi thơ ngây ngọt tiếng à ơi
Mối tình đầu lạc vùng ký ức
Vào cõi nhớ một thuở diệu vời.
Tiểu Vũ Vi

Dáng Thu

Yểu điệu nảng thu đến dịu dàng
Bên hồ bán nguyệt ánh trăng loang
Lung linh ngọc thủy soi màu biếc
Rực rở rừng phong trổ sắc vàng
Nhặt chiếc lá rơi sầu diệu vợi
Gom cành hoa rụng nhớ mênh mang
Bóng chiều thấp thoáng trên sông vắng
Vọng tiếng từ xa én gọi đàn

Trà My

Chiều tương tư

vườn hoa nở những đóa thơ
chiều buông óng ánh sợi tơ nắng vàng
em gieo một chút dịu dàng
anh vừa nhặt được trong hoàng hôn say

tóc em đã dệt thành mây
ánh hồng đôi má nhuộm ngày cuối thu
lá bay tràn ngõ hoang vu
chiều đi
còn nỗi tương tư đứng hoài

Hoàng Sa

Monday, December 19, 2011

Nhìn Những Mùa Thu Đi / Khánh Ly và Lệ Thu Trình Bày


Nhìn những mùa thu đi
Em nghe sầu lên trong nắng
Và lá rụng ngoài song
Nghe tên mình vào quên lãng
Nghe tháng ngày chết trong thu vàng.

Nhìn những lần thu đi
Tay trơn buồn ôm nuối tiếc
Nghe gió lạnh về đêm
Hai mươi sầu dâng mắt biếc
Thương cho người rồi lạnh lùng riêng.

[ĐK:]
Gió heo may đã về
Chiều tím loang vỉa hè
Và gió hôn tóc thề
Rồi mùa thu bay đi
Trong nắng vàng chiều nay
Anh nghe buồn mình trên ấy
Chiều cuối trời nhiều mây
Đơn côi bàn tay quên lối
Đưa em về nắng vương nhè nhẹ.
Welcome to Yeucahat.com
Đã mấy lần thu sang
Công viên chiều qua rất ngắn
Chuyện chúng mình ngày xưa
Anh ghi bằng nhiều thu vắng
Đến thu này thì mộng nhạt phai.




Vàng Thu Lá đổ




Thu Sầu
Lam Phương

Quang Dũng hát

Lá vàng rơi rụng ngoài hiên
Gió se se lạnh lan viên khai màu
Úc châu Lan Kiếm khởi đầu
Sydney orchid ngạt ngào hương lan
Đăng Lan hương sắc tuyệt trần
Hồ Điệp Vũ Nữ rực vầng hào quang
Mùa thu cây đổ lá vàng
Vàng thu lá đổ mây ngàn vấn vương
Nhớ Việt Nam khóc cố hương
Thân tôi phận kẻ tha phương xứ người
Chén cơm manh áo rả rời…

Mùa thu thưa nắng gió mang niềm nhớ
Trời chiều man mác buồn nát con tim
Lệ tình đẫm ước tà aó trinh nguyên
Kỷ niệm êm đềm còn in trên giấy

Người ôm thương nhớ ra đi từ đấy
Trời đày hai đứa vì thiếu tơ duyên
Rừng còn thay lá tình vẫn chưa yên
Thương chi cho lắm giờ cũng xa nhau

Người từ ngàn dặm về mang nỗi sầu
Nhịp cầu ô thước hẹn đến mai sau
Ngày dài nhung nhớ mình cũng như nhau
Trên cao bao vì sao sáng ..
rừng vắng có bao lá vàng
Là bấy nhiêu sầu ...

Người đi hoa lá chết trong niềm nhớ
Người về lặng lẽ tình vẫn bơ vơ
Thà rằng chôn kín mộng ước bên nhau
Quên đi cho hết một kiếp thương đau


Một Thuở yêu đàn - Trình bày Lệ Thu - Tác giả Hoàng Trọng


http://www.youtube.com/w...creen&v=0VCn2Tp_WPc


Thu buổi chiều - Hữu Nguyệt

Có một mùa thu lá vàng không bay
Cứ đậu lại để chờ đám cưới
Đằng sau vầng trăng là mùa thu trăm tuổi
Anh níu lại buổi chiều này cho một chuyến đi xa
.
..

Thu tàn - Mai hoài Thu


Thu tàn sầu úa , lòng cố quạnh
Nắng nhạt mờ phai tựa bóng mây
Mơn man gió thổi chiều hiu quạnh
Ngập cả hồn thu xác lá vàng



Bên Bờ Quanh Hiu

Hoài Thương Trang


Một. Hai. Ba . Bốn
Lá vàng rơi
Ngàn cánh thu bay nhẹ vào đời
Xôn xao nỗi nhớ. Từng nỗi nhớ
Giọt tình vương lạnh
Hạt sương rơi

Một. Hai. Ba . Bốn
Nỗi buồn trôi
Mây tím không gian giăng ngập trời
Thu đến thu đi. Còn ai đợi
Giữa bờ thương nhớ
Lá sầu rơi

Một. Hai. Ba. Bốn
Mảnh trăng vơi
Vụn vỡ trên sông nước gọi mời
Sóng vỗ ru ngàn thu hấp hối
Bên bờ hiu quạnh.
Với đơn côi !!!


Đâu Phải Bởi Mùa Thu -
Nhạc: Phú Quang / Trình bày Siu Black


 http://youtu.be/f6Y-GnYHeVo

Em ru gì, lời ru cho đá núi,
đá núi tật nguyền vết sẹo thời gian.
Em ru gì! lời ru cho biển khơi,
Biển khơi biết bao giờ ngừng lại.
Em ru gì! lời ru cho anh một đời đam mê, một đời giông tố.
Em ru gì cho ta khi bao ngày phôi pha.
Câu hát ngân lên bỗng tắt nửa chừng
Thôi đừng hát ru ... thôi đừng ray rứt ...
Lá trút rơi nhiều đâu phải bởi mùa thu.

Em ru gì, lời ru bao tiếc nuối tiếc,
Nuối tiếc một đời ước vọng tàn phai,
Em ru gì, lời ru cho ngày mai,
Thời gian có bao giờ trở lại,
Em ru gì, lời ru cho anh, một đời đam mê, một đời giông tố,
Em ru gì cho ta, khi bao ngày phôi pha,
Câu hát ngân lên bỗng tắt nửa chừng,
Thôi đừng hát ru, thôi đừng ray rứt,
Lá trút rơi nhiều đâu phải bởi mùa thu.


Thu đã chuyển mùa phải không em ?
Vàng lạnh nẻo xưa lá phủ mềm
Bước ai xa vắng ... nghe xao động
Có phải em về trong gió êm?

Cứ ngỡ em về hát khúc xưa
Ru lòng giấc ngủ rất dại khờ
Phong ba để lại đời mưa gió
Xa thẳm chốn nào em có mơ?

Hãy về qua gió rét mưa sa
Khơi đóm lửa khuya sưởi đêm già
Dẫu chưa thắm lửa hồn vẫn ấm
Lạnh mấy đêm dài đông sẽ qua

Monday, December 12, 2011

Buồn tàn thu (Văn Cao)


Thái Thanh hát
http://www.youtube.com/watch?v=Bnpj-KWIWmk


Mùa Thu Chết
Phạm Duy phổ nhạc từ bài thơ L'Adieu của Guillaume Apollinaire.
Julie Quang hát


Ta ngắt đi một cụm hoa thạch thảo,
Em nhớ cho mùa thu đã chết rồi
Mùa thu đã chết, em nhớ cho mùa thu đã chết
Em nhớ cho mùa thu đã chết...
Đã chết rồi, em nhớ cho.

Em nhớ cho đôi chúng ta sẽ chẳng còn nhìn nhau nữa
Trên cõi đời này, trên cõi đời này.
Từ nay mãi mãi không thấy nhau,

Từ nay mãi mãi không thấy nhau,
Từ nay mãi mãi không thấy nhau.

Ta ngắt đi một cụm hoa thạch thảo,
Em nhớ cho mùa thu đã chết rồi
Ôi ngát hương thời gian mùi thạch thảo,
Em nhớ cho rằng ta vẫn chờ em.

Vẫn chờ em, vẫn chờ em, vẫn chờ em,
Vẫn chờ, vẫn chờ... đợi em.

Trăng Thu
Đăng Từ

Trăng thu vàng võ quá thu ơi!
Mùa sang áo thấm lạnh vai đời
Ngày qua đã vội quên lời hẹn
Không trách sương buồn đêm khuya rơi!

Dưới ánh trăng hiền ta khóc thu
Mòn gót đường tình bạc mây mù
Đêm nay hồn cũ về nẽo cũ
Tay bắt tay sầu mối xưa ư?

Thu ấy còn em bước bên ta
Đêm nào khóe mắt em nhạt nhòa
Cho ta hôn tận bao dòng lệ
Hôn dài mái tóc trong trăng hoa

Trăng thu mùa này biết nhớ chưa?
Mà trăng ngồi đó trăng đợi chờ
Đợi em ngã gió vào hương cũ
Đợi ta hát gọi để tình mơ

Thôi trăng cứ ngủ vai em thon
Mộng đừng sầu hết một lòng son
Còn ta hãy khoan ôm sương lụa
Vì bởi thu này trăng vẫn non

Vẫn ở lại đời với long đong
Với ta trăng muốn đau nữa không?
Đêm mai trăng đừng sai hẹn nhé!
Ta sẽ trút thơ cạn một dòng

Lại đây! Lại gần ta chút nữa
Em sẽ về thôi trăng đừng buồn
Trăng chớ giấu ta... ta đã thấy
Ta biết rồi! Trăng đang giận hờn


Vọng Ngân Hà Trăng và Thu
Le_mile
Vầng trăng ai xẻ làm đôi
Lá Thu ai rải đầy trời chờ mong
Thu xưa thơ ngát tim lòng
Thu nay mưa đổ lệ lòng giá băng
Ngân Hà sáng chói cung Hằng
Đêm khuya tĩnh lặng lệ giăng mắt chờ
Chờ người chờ đến bao giờ
Vọng phu hóa đá còn mơ người về
Người xưa có nhớ lời thề
Nửa Trăng vẫn mãi mòn chờ nửa Trăng
Xa rồi tình phụ ... sao băng
Chôn vùi nỗi nhớ chít khăn tang sầu
Thu Aó Trắng

Buồn đã xô theo dòng dĩ vãng
Mỗi năm qua thu lại trốn buồn về
Em đã vì tôi từ áo trắng
Sao giờ còn áo tím mà chi?
Mỗi vết chân chim. Sâu nữa. Nữa làm gì?
Tay bấm đốt thấy đời đi khe khẽ
Em cũng lạ, vì tôi nhiều đến thế
Không gạn cho mình một chút suy tư
Em dại khờ giống như một cơn mưa
Đường nhựa cứng - mưa làm sao thấm nổi
Cứ ào ạt như mùa hè phải tới
(Chút phô trương sao giấu nổi Mặt Trời)
Không phải giọt nước nào cũng về tới biển khơi
Lòng biển rộng nhưng cuộc đời vô ý hẹp
Em biết đấy lòng tôi như chái bếp
Ba ngày xuân. Bếp sẽ lạnh mùa tro

Tay thả xoè ký ức muội tròn vo
Buồn đã qua thu bay ngược về dĩ vãng
Em đã vì tôi từ màu áo trắng
Nay tôi lại trở về mặc áo trắng
Tìm em!

Đinh Vân Anh

Les feuilles mortes - Lá thu vàng (lời viết Lữ Liên)

Băng Tâm hát

Anh Khoa hát

Thu đến bao giờ
Lưu Hồng hát

Tình khúc mùa thu (Phạm Anh Dũng)
Ý Lan hát

Tiếc thu (Hoàng Dương)
Quang Dũng hát

Tình khúc mùa đông (Thanh Trang)
Ngọc Lan hát

Hoài cảm (Cung Tiến)
Lệ Thu hát

Còn chút gì để nhớ (Phạm Duy)
Sĩ Phú hát

Lẻ bóng (Anh Bằng)
Thanh Tuyền hát

Thu hát cho người (Vũ Đức Sao Biển)
Lệ Thu hát

Cho Tôi Khóc Hết Mùa Thu



Hoàng Ngọc Ẩn
Quỳnh Lan hát

Cho tôi khóc hết mùa thu về
Đem ép những dòng dư lệ
Gửi vào con tim u mê, tái tê
Tàn đi một cành hoa tím
Còn đâu đôi tay quyến luyến
Tìm ai dệt đẹp vần thơ như giấc mơ

Nơi phương ấy ai sang ngang rồi!
Nguyện cầu mộng cứ vui tươi
Riêng tôi cô đơn một bóng theo tháng năm
Rừng thu mong cơn gió tới
Ngủ say ban trưa nắng mới
Gục đầu nghe sông nước cuốn ra khơi

Nếu còn nhắc nữa thêm vấn vương thôi
Ôi! Chuyện tình yêu nay dở dang rồi!
Xin để cho tôi tìm trong quên lãng
Đốt nén hương xưa
Đi nốt quãng đời
Hồn đã rã rời!

Cho tôi khóc hết mùa thu này
Đoạn trường ai có thấu chăng?
Cao xanh gây chi niềm đau trong giá băng
Trời thu mây trôi giăng mắc
Chiều thu mưa bay hiu hắt
Muà thu đong thêm nước mắt
Thu ơi!

Mùa Thu Đoàn Chuẩn

(viết cuối mùa Thu 2001, khi được tin Đoàn Chuẩn qua đời)

Em yêu dấu.

Chưa gặp em, từ lâu anh vẫn nghĩ nhiều về một mùa Thu chưa đến bao giờ. Anh vẫn mơ về một mùa Thu thật quyến rủ, mùa Thu có bầu trời ngả màu sắc xanh lơ với những đóa hoa hồng xinh xinh. Anh tưởng tượng được hình ảnh của một chốn Thiên Thai huyền ảo. Anh đã mong ngày nào đó mùa Thu anh chờ đợi sẽ đến với một tà áo xanh tha thướt. Mùa Thu sẽ tìm đến như trong mơ hồ. Và, anh đã chợt thấy em về trong giấc mơ mùa Thu với sương mù, với gió heo may lành lạnh làm rụng lá vàng xao xác. Anh nhìn lên cao và thấy hình ảnh choáng váng của những hàng mây trắng chập chùng:


“Anh mong chờ mùa Thu
Trời đất kia ngả màu xanh lơ
Đàn bướm kia đùa vui trên muôn hoa
Bên những bông hồng đẹp xinh...”

(Thu Quyến Rũ)

Em yêu dấu.

Ngay khi chưa gặp gỡ, anh đã biết anh gặp và yêu em đã từ lâu. Tại sao chưa thấy nhau bao giờ mà có cảm giác đã gặp và yêu từ trước? Làm sao có thể giải thích được em nhỉ! Đôi khi, chỉ đôi khi thôi, anh muốn hỏi Chúa, hỏi Phật lý do nhưng không biết làm cách nào để hỏi. Và dù cho nếu mà hỏi được, chắc câu trả lời cũng sẽ gần như chỉ là một câu hỏi ngược lại: Làm gì có sự giải thích trong tình yêu?

Thật ra cũng chẳng cần giải thích. Với lý luận giản dị của anh, em là cánh hoa duyên kiếp đã đến với anh từ một tiền kiếp xa xưa:


“...Đêm hôm nay chợt nhớ tới nơi xa
Lúc anh về nhặt mấy cánh hoa
Kèm vào thư, lá thư xanh mầu
Yêu cánh hoa duyên kiếp này
Tìm em trong ý Thu...”

(Cánh Hoa Duyên Kiếp)

Em yêu dấu.

Rồi chúng ta cuối cùng cũng gặp nhau. Anh cứ nghĩ mãi về lần đầu tiên chúng ta gặp gỡ buổi chiều Thu hôm ấy. Không hiểu sao, ngay từ lúc gặp em lần đầu, anh đã yêu hình dáng ngập ngừng của người em gái với đôi quầng mắt đậm màu. Em từ đâu đến? Tại sao gặp nhau lần đầu mà chúng ta đã có những duyên tình cũ?

Tình yêu nồng nàn nghệ sĩ đẹp như giấc mộng chiều Thu chan hòa nắng ấm chắc đã được xếp đặt từ kiếp trước. Nhưng, hình như ngay từ những ngày đầu gặp gỡ, anh đã cảm được phút cuối khi chúng ta phải xa nhau:


“Đây khách ly hương mấy thu vàng ấm
Nơi quán cô đơn mơ qua trùng sóng
Mơ tới bên em em tô quầng mắt
Em tôi ngập ngừng trong tấm áo nhung...
...Mối tình nghệ sĩ như giấc mơ
Chóng tàn vì vướng muôn ý thơ...”

(Tình Nghệ Sĩ)

Em yêu dấu.

Anh chỉ biết là định mệnh đã xếp đặt cho chúng ta gặp nhau, và cũng định mệnh đã ngang trái xếp đặt phút chia ly cho cuộc tình ngắn ngủi của đôi mình.

Chúng ta đã gặp nhau vào lúc mùa Thu, một mùa Thu bàng bạc gió cuốn lá rơi ngập hồn người. Ta đã thương nhau thật sự, sưởi ấm cho nhau khi mùa Đông đến. Mùa Xuân, chúng ta nồng nàn yêu nhau với đúng ngôn ngữ yêu của tình yêu.

Thế rồi, cuộc tình chợt xa vắng, lặng lẽ khi mùa Xuân qua đi:


“...Mộng nữa cũng là không
Ta quen nhau mùa Thu
Ta thương nhau mùa Đông
Ta yêu nhau mùa Xuân
Để rồi tàn theo mùa Xuân
Người về lặng lẽ sao đành...”

(Tà Áo Xanh/Dang Dở)

Em yêu dấu.

Rồi em đã ra đi!
Rồi em đã ra đi trong một chiều Thu gió lộng làm cây đổ lá, khi con chim nhỏ bé buồn rầu không còn cất tiếng hót nữa. Rồi em đã ra đi khi những giọt mưa Thu rơi như giọt nước mắt khóc cho cuộc tình muộn màng. Những giọt lệ sầu thu héo hắt nhỏ xuống một dòng sông lạnh vắng lặng lẽ cuốn trôi theo những chiếc lá vàng tàn tạ.

Anh biết em đi sẽ không bao giờ trở lại. Mùa Thu của chúng ta sẽ mãi mãi là mùa của Mưa Ngâu:


“...Thôi thế từ đây
Anh cố đành quên rằng có người
Cầm bằng như không biết mà thôi
Lá thư còn lại đôi ba cánh
Đành lòng cho nước cuốn hoa trôi...”

(Lá Đổ Muôn Chiều)

Em yêu dấu.
Lá thư đầy hương vị tình yêu anh vẫn còn giữ mãi đến gần đây. Dù với dòng thời gian, màu thư có héo úa như màu chiếc lá vàng mùa Thu rơi trước ngõ, lá thư phai mực đó vẫn là chứng tích của cuộc tình chúng ta.
Cho đến một ngày nào đó. Rồi một chiều Thu nào đó, anh trở về chốn cũ và nhớ lại hình dáng năm xưa. Chỗ hò hẹn cũ vẫn không có gì thay đổi. Nước vẫn chảy qua cầu, nhưng không còn bóng người xõa tóc.

Mối tình nghệ sĩ có phai, lá thư anh đã đốt nhưng anh biết linh hồn của lá thư sẽ còn sống mãi, suốt đời, trong đáy quả tim hiu hắt của anh:


“...Anh quay về đây đốt tờ thư quên đi niềm ân ái ngàn xưa
Ái ân theo tháng năm tàn
Ái ân theo tháng năm vàng
Tình người nghệ sĩ phai rồi...”

(Lá Thư)

Em yêu dấu.
Chúng ta đã biết nhau, gặp nhau, yêu nhau và rồi xa nhau. Tất cả đều là số mệnh cả! Ngậm ngùi, nhưng anh không trách em và anh biết em cũng không trách gì anh. Những người thật sự yêu nhau không bao giờ trách nhau. Anh biết em đi sẽ không bao giờ trở lại:


“...Ai xui ta gặp nhau để tình gây oan trái
Để tình anh bẽ bàng và tình em lỡ làng
Để mùa Thu lá vàng khóc tình ta...”

(Vàng Phai Mấy Lá/Vĩnh Biệt)

Phạm Anh Dũng
Santa Maria, California USA


CHÚ THÍCH: Thu Quyến Rũ, Cánh Hoa Duyên Kiếp, Tình Nghệ Sĩ, Tà Áo Xanh tức Dang Dở, Lá Đổ Muôn Chiều, Lá Thư và Vàng Phai Mấy Lá tức Vĩnh Biệt là bẩy trong những nhạc phẩm bất diệt về mùa thu của nhạc sĩ Đoàn Chuẩn (1924-2001). Đa số những tuyệt tác này có Từ Linh (1928-1987) phụ việc đặt lời.

chút nửa Thu đi buồn như lá
em vẩn đợi chờ, anh biết không ?
những lần ngóng đợi, mưa không tạnh !
Anh ở đâu rồi ? em cứ trông

Hạ Vi

..quanh quẩn tìm nhau sao cứ lạc
anh hởi biết chăng tình muộn khóc...
có phải Thu đi không trở lại ?
em về ôm nổi nhớ nhung sầu


~~ cỏ thơm ~~
BUỒN THU

Ấp úng không ra được nửa lời
Tình thu bi thiết lắm thu ơi!
Vội vàng cánh nhạn bay đi trớt
Hiu hắt hơi may thoảng lại rồi
Nằm gắng đã không thành mộng được
Ngâm tràn cho đỡ chút buồn thôi
Ngàn trùng sương tỏa, cây e lạnh
Chỉ có thông kia chịu với trời.


HÀN MẶC TỬ
Dalat Vào Thu

Em có về Đà Lạt không em?
Mùa này thông reo nghe sâu lắng
Hồ Than Thở chờ em xa vắng
Đâu những ngày trong nắng trong mưa.

Giờ này Đà Lạt đã ban trưa
Mimosa bừng trong nắng mới
Có phải chăng mùa thu đang tới?
Chợt nghe lòng xao xuyến heo may.

Nhớ những ngày tay ấm trong tay
Thác kể ta nghe chuyện tháng ngày
Chuyện LangBiang chung tình trọn kiếp
Chuyện tình buồn hai mộ đồi thông.

Em giờ phương ấy có đợi mong?
Thu đi thu đến có sao lòng?
Có nhớ cơn mưa phùn ngày ấy
Có hỏi thầm thu đó còn không?./.


Sưu tầm
Lời Tạ Từ Cho Mùa Thu

TTV

Ta gửi lời tạ từ cho mùa thu
Những yêu thương chẳng có ai trao gửi
Trót thả nỗi nhớ nhung vào 1 tình yêu tội lỗi
Đông đến rồi mới biết thu vừa qua...

Ta gửi lời tạ từ cho người ở phương xa
Câu hứa lúc xưa bỗng hoá thành dang dở
Trách than chi tình ta ko duyên nợ
Để chống chếnh nỗi buồn khi đông lỡ hẹn cùng thu...

Ta gửi lời tạ từ cho những khúc hát ru
Ai oán chi đâu tiếng cười mà tưởng rằng tiếng khóc
Bàn tay lạnh - tự em làm khô đôi mắt
Để lại khoảng không buồn trong đêm mênh mông...

Ta gửi lời tạ từ cho con tim bâng khuâng
Chút xuyến xao phả vào hồn thổn thức
Ai cùng ai lỡ hẹn mùa nguyện ước
Ghim một chuyện tình buồn trong dang dở mùa qua...

Thơ Tình Cuối Mùa ThuCuối trời mây trắng bay
Lá vàng thưa thớt quá
Phải chăng lá về rừng
Mùa thu đi cùng lá
Mùa thu ra biển cả
Theo dòng nước mênh mang
Mùa thu và hoa cúc
Chỉ còn anh và em

Chỉ còn anh và em
Là của mùa thu cũ
Chợt làn gió heo may
Thổi về xao động cả
Lối đi quen bỗng lạ
Cỏ lật theo chiều mây
Đêm về sương ướt má

Hơi lạnh qua bàn tay
Tình ta như hàng cây
Đã bao mùa gió bão
Tình ta như dòng sông
Đã yên ngày thác lũ.

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em

Chỉ còn anh và em
Cùng tình yêu ở lại...
Kìa bao người yêu mới
Đi qua cùng heo may.

XUÂN QUỲNH
THU

Nõn nà sương ngọc quanh thềm dậu
Nắng nhỏ bâng khuâng chiều lỡ thì
Hư vô bóng khói trên đầu hạnh
Cành biếc run run chân ý nhi

Gió thầm, mây lặng, dáng thu xa
Mới tạnh mưa trưa, chiều đã tà
Buồn ở sông xanh nghe đã lại
Mơ hồ trong một tiếng chim qua

Bên cửa ngừng kim thêu bức gấm
Hây hây thục nữ mắt như thuyền
Gió thu hoa cúc vàng lưng dậu
Sắc mạnh huy hoàng áo trạng nguyên


XUÂN DIỆU
Khi Thu Rụng Lá

Lưu Trong Lư
Em có bao giờ nói với anh,
Những câu tình tứ, thuở ngày xanh,
Khi thu rụng lá, bên hè vắng,
Tiếng sáo ngân nga, vẳng trước mành .

Em có bao giờ nghĩ tới anh,
Khi tay vịn rủ lá trên cành ?
Cười chim, cợt gió, nào đâu biết :
Chua chát lòng anh biết mấy tình ?

Lòng anh như nước hồ thu lạnh,
Quạnh quẽ đêm soi bóng nguyệt tà ...
Ngày tháng anh mong chầm chậm lại ,
Hững hờ em mặc tháng ngày qua...

Mùa đông đến đón ở bên sông ,
Vội vã cô em đi lấy chồng ,
Em có nhớ chăng ngày hạ thắm :
Tình anh lưu luyến một bên lòng ?

tại vì mưa còn rơi nhiều ngoài ngõ
tại vì Thu nên lá đổ sân trường
tại vì anh không đến nên tình lỡ
nên bi chừ hai đứa vẫn còn thương...

... mình xa nhau nên nhớ nhung vời vợi
tình muộn buồn nên mắt ướt đầy vơi
anh có biết em mong chờ từng phút
những giọt buồn như mưa mãi cứ rơi


~ cỏ thơm ~
Mùa thu không trở lại (Phạm Trọng Cầu)
Sĩ Phú - Khánh Hà hát

Em ra đi mùa thu
Mùa thu không trở lại
Em ra đi mùa thu
Sương mờ giăng âm u

Em ra đi mùa thu
Mùa thu không còn nữa
Đếm lá úa mùa thu
Đo sầu ngập tim tôi

Ngày em đi
Nghe chơi vơi não nề
Qua vườn Luxembourg
Sương rơi che phố mờ
Buồn này ai có mua?

Từ chia ly, nghe rơi bao lá vàng
Ngập giòng nước sông Seine
Mưa rơi trên phím đàn
Chừng nào cho tôi quên
Le jour où tu es partie
Grande fut ma douleur
En traversant le jardin du Luxembourg
Envahi par un brouillard si épais qu’il recouvrait la ville
Et cette tristesse en moi,comment m’en débarrasser?

Depuis notre séparation,
J’entends tomber ô combien de feuilles mortes
Submergeant l’eau de la Seine
Alors que la pluie qui verse des larmes sur mon sillet
Pourrait-elle un jour me faire t’oublier?


Nhạc sĩ Phạm Trọng Cầu là tác giả nhiều ca khúc lãng mạn hiện đại và nhiều loại hòa tấu với kỹ thuật uyên thâm, nhưng Mùa Thu Không Trở Lại là bài ca được đồng bào yêu mến nhất vì rất cảm động, vừa thiểu não vừa nhung nhớ và đượm màu thời gian như dửng dưng trước một vết thương đau không hàn gắn… « Đối với tôi… – theo tâm tình của người nhạc sĩ – là một mối tình xa xưa thời còn trai trẻ. Gặp nàng vào mùa xuân, mùa hạ tình nồng cháy và mùa thu nàng ra đi. Hôm tiễn nàng ra sân bay, tôi trở về nhà phải đi ngang qua khu vườn Luxembourg. Khu vườn đó, khi tôi đi ngang, tôi chợt nhận ra mùa thu, vì chân mình đá rất nhiều lá vàng, trong tôi tự nhiên vang một giai điệu « Em ra đi mùa thu, mùa thu không trở lại… » Dù là mùa thu ở Paris rất đẹp, nhưng mà từ mùa thu đó, với tôi, mùa thu không bao giờ trở lại nữa, chỉ có thế thôi. »

Vườn hoa Luxembourg thơ mộng và lãng mạn khi mùa thu đến, lúc người lữ khách đi ngang – sau khi vào Cửa Ngõ Chính, dựng trước Boulevard Saint Michel thuộc Quartier Latin-Quận 5-Paris, nằm cùng với Boulevard Saint Germain phía bờ tả ngạn sông Seine, nổi tiếng là nơi trú ngụ của nhiều nhà trí thức và nghệ sĩ canh tân : « Ils sont très rive gauche », như người ta thường nói… Người lữ khách đi vào công viên, thẳng tới Cửa Ra, mở trước đường Vavin, rẽ bên phải thì chân đạp Đại lộ Montparnasse mà theo dọc vệ đường có tượng của văn hào Honoré de Balzac 1799-1850 do nhà hội họa điêu khắc RODIN : Honoré de Balzac là tác giả 95 tiểu thuyết xã hội, trở thành tuyển tập La Comédie humaine xb năm 1840. Khu này (thuộc Quận 14) rất được hạng văn sĩ hay tài tử ngoại quốc năng tới lui giữa hai thế chiến, mà cũng là lãnh vực của nhà nghệ sĩ hội họa và điêu khắc Ý Đại Lợi Modigliani Amedeo năm 1906 trú ngụ tại Montmartre, rồi dời đổi qua Montparnasse kể từ năm 1909 cho đến năm sau (1920) thì mất trong nghèo nàn, cực khổ.

Hiện giờ, khu Montparnasse vẫn còn di tích những Quán Trà Văn Chương (Cafés littéraires) và những xưởng làm việc của họa sĩ và điêu khắc sĩ. Người du khách viếng thăm khu Montparnasse-Quận 14 ban đêm sẽ chứng kiến trong một thành phố nhỏ, nhưng tưng bừng rộn rịp trên bờ đường với hiện diện của nhiều văn nghệ sĩ-họa sĩ trình bày hàng la liệt những sáng tác mới của mình…

Trở lại Vườn hoa Luxembourg vị trí giữa vùng Saint Germain des Prés và Quartier Latin (thuộc Quận 5 và 6 của kinh thành hoa lệ), với một diện tích 23 mẫu Pháp nghĩa là 230 000 thước vuông, là một trong những vườn hoa lớn nhất, đẹp nhất và thơ mộng nhất ở Paris… đặc biệt vào những ngày đầu thu. Người du khách bước chân vào cửa chính Boulevard Saint Michel, rẽ ngay bên phải, có cảm tưởng vong hồn nữ hoàng Marie de Médicis còn lảng vảng đâu đây chung quanh lâu đài của Bà cùng tên (ngày nay là chỗ sở tại của Thượng Nghị Viện Pháp), nên dừng lại ngồi trong chốc lát trên một ghế có tay dựa, đặng thưởng ngoạn Suối Nước De Médicis (Fontaine de Médicis) chảy róc rách, êm dịu như một thoáng hương xưa… Chỗ này thật đúng như người ta thường nói là nơi gặp gỡ hẹn hò của tình nhân lúc đầu cùng nhau âu yếm trước giờ chia tay…
Trong suốt công viên, hành khách sẽ gặp nhiều pho tượng đá của những nghệ sĩ, nhạc sĩ, thi hào, văn hào và ngay cả những chính khách mà dân tộc biết ơn như Pierre Mendès-France (1907-1982) là Thủ tướng chính phủ dưới thời Đệ Tứ Cộng Hòa đã ký Hiệp định Genève năm 1954 (sau Điện Biên Phủ) nhằm đem lại hòa bình bằng cách chấm dứt chiến tranh giữa Pháp và Việt Minh tại Đông Dương. Vì thế du khách có cảm tưởng đi dạo chơi trong một Viện Bảo Tàng ở giữa trời.
Ngày tôi từ giã quê hương mùa thu năm ấy, thật buồn không thể tả :

… Anh ra đi trong một chiều ảm đạm
Tháng Mười năm Ngàn Chín Trăm Năm Mươi
Trong sương khói biên thùy, trong quên lãng
Bỏ gia đình và đất nước thương đau…

(Em Có Về Làng Xưa, Thơ Nhạc LMN)

Cách đây đúng 59 năm, máy bay Caravelle chở đưa tôi từ Huế và Sài Gòn-Việt Nam đến Pháp, hạ xuống phi trường ORLY-Paris khoảng 10 giờ sáng ngày mồng 5 tháng 10 năm 1950. Vườn Luxembourg là thắng cảnh đầu tiên tôi viếng thăm, vì ở gần khách sạn thuê tại số 8 Rue des Quatre-Vents (Đường Gió Bốn Phương) - cạnh Métro Odéon, cách Đại học Panthéon-Sorbonne (lúc bấy giờ là Đại học Luật khoa và Khoa học Kinh Tế) đi bộ khoảng 10 phút. Bước vào công viên nổi tiếng một buổi chiều đầu thu, trong tâm hồn người nghệ sĩ vừa nặng tình gia đình và đất nước, vừa đau khổ vì từ nay phải sống kiếp lưu vong :


Ai hay chia lìa
Sương gió biên thùy
Hiu hắt người đi sa trường xa…


(TMBS, nhạc và lời : LMN)

Tưởng nhớ lại lúc biệt ly :


Chiều vàng năm xưa khi mùa thu hiu hắt thiết tha bao hình bóng
Một người ra đi trong gió sương mờ thoáng
Nước non ngây buồn trông
Lá vàng rơi chứa chan ngoài song…
Chiều vàng năm nay khi mùa thu hiu hắt nhớ nhung bao hình bóng
Tìm người yêu đi trong bóng sương, hồn nướckhóc âm thầm chờ mong
Lá vàng rơi chứa chan ngoài song…


(CVNX, nhạc và lời : LMN)

Chân đạp trên biết bao nhiêu lá chết, tôi nghe văng vẳng đâu đây trong vườn hoa mùa thu Paris, tiếng hát Baryton trầm hậu của Yves Montand, đi sâu vào tâm hồn người nghệ sĩ:


Oh! Je voudrais tant que tu te souviennes
Des jours heureux où nous étions amis
En ce temps-là la vie était plus belle,
Et le soleil plus brûlant qu’aujourd’hui
Les feuilles mortes se ramassent à la pelle
Tu vois, je n’ai pas oublié…
Les feuilles mortes se ramassent à la pelle
Les souvenirs et les regrets aussi
Et le vent du nord les emporte
Dans la nuit froide de l’oubli
……………………………
Mais la vie sépare ceux qui s’aiment
Tout doucement, sans faire de bruit
Et la mer efface sur le sable
Les pas des amants désunis

(Les feuilles mortes, paroles de Jacques Prévert, musique de Joseph Kosma) :


Tôi rất mong em nhớ lại, ngày xưa
Với những ngày có nhau trong hạnh phúc
Đời thuở ấy đẹp đẽ hơn bây giờ
Và mặt trời còn ấm khi chiều xuống
Lá chết ngập vườn phải lượm bằng cái xuổng
Em biết không, tôi đã không bao giờ quên…
Lá chết ngập vườn phải lượm bằng cái xuổng
Cũng như biết bao kỷ niệm và tiếc thương
Mà gió Bắc lang thang mọi nẻo đường
Trong đêm lạnh của thời xưa quên lãng
………………………………………………….
Song cuộc đời chia cách những kẻ mến yêu nhau
Thật êm dịu, không một lời than thở
Và trùng dương xóa nhòa trên biển cát
Dấu chân của những người tình dang dở


Nhắc đến mùa thu Paris, tôi theo tâm hồn nghệ sĩ trở về dĩ vãng xa xưa tại nước nhà khi lúc còn thơ ấu, đọc sách bà Tường Phố khóc chồng với Giọt Lệ Thu (1923) :


Trời thu ảm đạm một màu
Gió thu hiu hắt thêm rầu lòng em
Trăng thu bóng ngả bên thềm
Tình thu ai để duyên em bẽ bàng


hoặc bằng văn xuôi : “Anh ơi, em nghĩ đến : về với anh mùa thu, tiễn đưa anh mùa thu, mất anh lại cũng mùa thu, cho nên năm năm cứ đến độ thu sang, thì em lại bồi hồi nhớ trước, tưởng xưa, mà lòng thu một tấm cũng ngây ngất sầu…” Cái mùa thu tiễn biệt và vĩnh biệt cũng là nguồn hứng cảm của bao nhiêu nhà thơ nữ trong phái đoàn đến từ Hoa Kỳ tham dự Chiều Thu Tao Ngộ hôm nay (ngày 04 th.10-2009 tại Paroisse Ste-Anne De La Butte Aux Cailles, Paris Quận 13), như Ngọc An với “Những đêm dài không ngủ” (De Longues Nuits Blanches) sau khi Yên Bình vĩnh viễn ra đi trong mùa thu 2001 :


Anh ơi! Anh ở nơi đâu ?
Tuyền đài có biết em sầu không anh
Một mình thao thức tàn canh
Chim trời vỗ cánh bình minh đón chào
Bây giờ còn lại thương đau
Thầm ôm kỷ niệm đi vào thiên thu


Cũng như LAMARTINE : “Chỉ thiếu một người yêu duy nhất, Là đời ta như vắng vẻ, quạnh hiu” (Un seul être vous manque, et tout est dépeuplé) :


Trước thung lũng, đền đài và nhà lá
Ngoại vật trống không, mê ảo rụng rời
Cả những sông, núi đá, khu rừng thẳm
Từng ẩn núp mộng tưởng với cô liêu
Nay thiếu bóng một người yêu muôn thuở
Tâm hồn ta như hoang vắng, quạnh hiu


Ngọc An mang nặng nỗi buồn thê lương của mình vì còn sống sót trong cõi đới này “không có anh” :


Anh đã về nơi đâu ?
Để trần gian thương đau
Em âm thầm đổi bóng
Nghe từng tiếng … thu sầu


(Thu Sầu, thơ Ngọc An 2002)

“Thu Sầu”cũng là tên bài thơ của Lưu Hồng Phúc viết trong năm 2004. Nhà thơ nữ đã gửi bằng điện thư sau khi đọc trước cho tôi qua điện thoại từ California, và tôi đã phổ nhạc và dịch sang Pháp ngữ. Nhạc và Thơ cùng bản dịch được đăng trên nguyệt san Nghệ Thuật của nhạc sĩ Lê Dinh, số 121, Th.04-2004, tr. 72, cùng trên nhiều báo khác và gần đây trong Tập San Tam Ngữ Firmament Tháng Avril-2009, trang 20-21 do Thomas D.Le, Hội trưởng “Thế Hữu Văn Đàn” (Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ) làm Chủ nhiệm, với sáu câu đầu, nhẹ nhàng song buồn thấm thía, không thể tả :


Từ mấy thu rồi xa cách nhau
Lòng ta mang nặng nỗi u sầu
Gom lá mùa thu ôn kỷ niệm
Dệt thơ giữ lại đến ngày sau
Gió cuốn về đâu những lá vàng
Đường chiều vương vấn một màu tang
Tìm đâu dư ảnh ngày xưa ấy
Hay vẫn trong ta những lỡ làng


Trong lúc nhà văn nữ, ký giả Nguyễn Thị Ngọc Dung, chủ nhiệm Tam Cá Nguyệt San “Cỏ Thơm”, tác giả những tác phẩm lẫy lừng như Phượng Vẫn Nở Bên Trời Hà Nội (Hồi Ký 1995) và Sài Gòn Nắng Nhớ Mưa Thương (Hồi Ký 1996) mà cũng là thi sĩ ấn tượng (poétesse impressionniste) vì với đôi nét chấm phá nhưng đượm nồng tâm hồn nghệ sĩ tha phương, nàng đã gặp gỡ “Tình Thu” nơi đất lạ :


Trời thu man mác khung sầu
Mây thu bàng bạc vương màu thời gian
Lá thu vàng đổ xuống ngàn
Cây thu lạnh lẽo miên man u tình
Rừng thu hiu hắt một mình
Hồ thu in nước bóng hình đơn côi
Sông thu đứt khúc chảy xuôi
Gió thu vi vút khôn nguôi âm buồn…

(trích Điểm Trang Làm Dáng Cuộc Đời, tr. 67)

Gió thu buồn thật, nhưng với sự có mặt hôm nay của Phong Thu, một cây viết sâu sắc và bén nhọn (Đỗ Bình) qua tuần báo Đại Chúng của Hoài Thanh mà nàng làm chủ bút, nhí nhảnh và hồn nhiên, ngay Paris thơ mộng cũng đỡ sầu đôi chút; hơn nữa nhà văn, ký giả Chu Kim Oanh, chủ nhiệm báo Rạng Đông Magazine cùng với phu quân Đoàn Phú Lạc đến từ Arizona đã đem lại tình bạn nồng ấm cho tất cả văn nghệ sĩ ở Pháp. Ngụ tại Bonneuil Sur Marne (ngoại ô Kinh Thành), nhà thơ nữ Vương Thu Thủy đã diễn tả một cách nhẹ nhàng, có thể nói là dửng dưng, song với những lời thơ không gọt giũa, nỗi lòng mình lúc mùa Thu Trên Sông Seine* sắp tàn :


Đêm qua ngồi đếm sao rơi
Lắng nghe thu rụng bên trời Paris
Sông Seine nước đến rồi đi
Luxembourg cỏ xanh ghi ngút ngàn
Đêm nay ngồi đón thu sang
Nhớ ngưỡi thu ấy mênh mang thu này
Thu xưa duyên lở trót vay
Thu này lỗi hẹn ai hay mong chờ
Giòng sông lượn khúc lững lờ
Chiều về gió lộng , đôi bờ sông Seine
Paris sương phủ mong manh
Vàng thu lá đổ, phím đàn bâng khuâng
Đêm qua thu bỗng chuyển mình
Đêm nay thu rụng, dệt tình thơ yêu
Nhắn thu lá đổ muôn chiều
Vô tình thu đã để nhiều nhớ mong


LÊ MỘNG NGUYÊN
anh về rũ áo tình bay mất
chiếc lá Thu rơi cũng chạnh lòng
anh để tình bay xa lất phất
tình muộn mất rồi, anh biết không !


hôm nao anh nói tình mình đẹp
chừ anh hoảnh mặt bước đi rồi
em ngồi ôm ấp những kỹ niệm
ôi tiếc làm sao tình muộn buồn

làm sao có lại ngày vui cũ ?
hạnh phúc bên nhau nhớ nhung nhiều
mãi mãi tình ta là rất đẹp
anh có biết chăng em khóc thầm !!


~ cỏ thơm ~

BUỒN TÀN THU


Ai lướt đi ngoài sương gió,
Không dừng chân đến em bẽ bàng,
Ôi vừa thoáng nghe em mơ ngay bước chân chàng,
Từ từ xa đường vắng.
Đêm mùa thu chết,
Nghe mùa đang rớt rơi theo lá vàng.
Em ngồi đan áo lòng buồn vương vấn,
Em thương nhớ chàng.
Người ơi còn biết em nhớ mong,
Tình xưa còn đó xa xôi lòng.
Nhờ bóng chim uyên,
Nhờ gió đưa duyên
Chim với gió bay về
Chàng quên hết lời thề.
Áo đan hết rồi,
Cố quên dáng người,
Chàng ngày nào tìm đến?
Còn nhớ đêm xưa
Kề má say xưa
Nhưng năm tháng qua dần,
Mùa thu chết bao lần.
Thôi tình em đấy,
Như mùa thu chết rơi theo lá vàng.
Nghe bước chân người sương gió,
Xa dần như tiếng thu đang tàn.
Ôi người gió sương em mơ thương ai bao lần,
Và chờ tin hồng đến.
Đêm mùa thu chết,
Nghe mùa đang rớt rơi theo lá vàng.
Em ngồi đan áo lòng buồn vương vấn,
Em thương nhớ chàng.
Người ơi còn biết em nhớ mong,
Tình xưa còn đó xa xôi lòng.
Nhờ bóng chim uyên,
Nhờ gió đưa duyên
Chim với gió bay về
Chàng quên hết lời thề.
Áo đan hết rồi,
Cố quên dáng người,
Chàng ngày nào tìm đến?
Còn nhớ đêm xưa
Kề má say sưa
Nhưng năm tháng qua dần,
Mùa thu chết bao lần.
Thôi tình em đấy,
Như mùa thu chết rơi theo lá vàng.