Mất một người thân mắt sầu gợi sóng
Mất người tình ray rứt cả mười năm
Mất quê hương tôi làm người tị nạn
Sống lạc loài không tổ quốc thân yêu
Sanh Ly Tử Biệt nào ai tránh khỏi
Dẫu biết rằng tạo hóa định cuộc chơi
Thân cát bụi rồi trở về cát bụi
Đừng ô danh xú uế tủi phận người
Trong cuộc sống dòng đời là bể khổ
Lúc danh cao thì vạn kẻ tiền hô
Khi thất thế bạn bè còn dăm đứa
Và xuôi tay ta còn lại những gì…
Mất một người thân gục đầu ta khóc
Lệ tuôn trào cho bớt nỗi buồn đau
Mất tri kỷ theo thời gian mờ xóa
Mất quê hương ta chết thật tủi hờn
Chết thì trước sau rồi ta cũng chết
Kiếp làm người sau thoát cảnh tử sinh
Đến và đi … mất hay còn cũng thế
Ta lại về và… hòa nhập hư vô…
Gửi lại các bạn một bài thơ đã cũ…
Người Lính Già TQLC T.TT
nỗi buồn “Tháng Tư Đen”
No comments:
Post a Comment