Có những nỗi đau làm sao mà quên được,
Buổi mưa chiều nằm dưới hố cá nhân,
Ôm xác bạn thân chuyền hơi ấm tự thân.
Dành giật lại trong niềm đau tuyệt vọng,
Buổi mưa chiều nằm dưới hố cá nhân,
Ôm xác bạn thân chuyền hơi ấm tự thân.
Dành giật lại trong niềm đau tuyệt vọng,
Rồi những bửa chén thù, chén tạc,
Cùng bạn bè tâm sự hàn huyên,
Rồi hôm sau nghe được hung tin,
Dăm ba đứa ra đi mãi mãi,
Thân lính chiến làm sao mà tránh khỏi,
Xác thân này dâng tặng cho quê hương,
Chí nam nhi gian khổ đâu sờn,
Nhưng không phải nỗi đau lớn nhất,
Trưa hôm đó cuối tháng tư định mệnh,
Mắt lệ nhòa vì nổi nhục quốc gia,
Buông súng, xuôi tay, cúi mặt đầu hàng,
Sao quên được ngày xưa u ám đó,
Rồi ta lại lê tấm thân tàn tạ,
Trở về nhà với thân xác phế binh,
Vết thương có đau nhưng cũng chưa hề,
Bằng nỗi hận đâm trong tim mãi mãi.
Một người bạn 10B72/SQTB
No comments:
Post a Comment