Trận đánh vừa xong, thu dọn chiến trường
Trên bờ hào người chết kẻ bị thương…
Nhận ra mày, bạn thân thời nhập ngũ
Tuổi mười tám, bọn chúng mình vào lính
Rời mái trường để khoác áo nhà binh
Xa bút nghiên làm bạn cùng cây súng
Làm chinh nhân chưa có được mối tình.
Trận đầu tiên, bọn mình còn bỡ ngỡ
Pháo nổ liên hồi, hai đứa ngẩn ngơ
Đồng đội xung xong, cùng nhau bật dậy
Cố chạy thật nhanh như có ai chờ!
Vài trận sau, bọn mình thành chai sạn
Bước vào chiến tranh chẳng chút ngỡ ngàng
Sau cuộc hành quân, quay về hậu cứ
Lôi can rượu, tiểu đội nốc thả dàn…
Hai năm trận mạc, bị thương vài bận
Đạn sượt vai, càng thêm nét phong trần
Hết cao nguyên, quân xuôi miền hỏa tuyến
Sống sót trở về, vui với người thân…
Nhưng trận này, mày đi vào miên viễn
Tiếng súng im, mày nằm đó thật hiền
Hai đứa tao phải oằn vai gánh bạn…
Khiêng nỗi đau, hồn trống rỗng vô biên!
Chiến tranh nào cũng nỗi buồn như thế!
Tử biệt sinh ly như những cơn mê…
Bom đạn đâu phải công hầu khanh tướng?
Con đường chiến chinh, đi dễ khó về…
Bao năm qua, cuộc chiến vào dĩ vãng
Bạn bè xưa lặng nhớ lúc tan hàng…
Nhớ những thằng bạn năm nào chết trận
Thoáng rưng rưng trong những buổi hôn hoàng…
Đã lâu rồi, thân mày cùng giun dế…
Nhớ bạn xưa, buồn ơi đến não nề
Tuổi hai mươi, mày đã đành dừng lại
Hồn chinh nhân hòa nhập giữa trời quê…
Hoài Nguyễn – Tháng 4
No comments:
Post a Comment