Anh còn nhớ thuở chúng mình chung bước
Những đêm về gối đất nằm sương
Ta mãi đi, mọi nẽo đường đất nước
Lời nguyện thề: chống giặc giữ quê hương.
Giặc xâm lấn từ phương Bắc đến
Bọn chúng là ác quĩ, hung thần
Chủ nghĩa ngoại lai, thuyết tà hung hiểm
Giặc rước về làm tàn hại chúng dân.
Anh đã hứa: dù là phải chết,
Cũng một lòng gìn giữ giống nòi.
Lời hứa ấy ghi xương khắc cốt
Dù tan thây, hứa chẳng đổi dời.
Rồi một ngày, ta sa cơ thất thế
Bọn chúng mình rời rã ly tan.
Buông bỏ súng gươm, lúc còn khí thế
Hận tan thương – bao uất hận ngập tràn.
Người ta phản bội, để cho mình tan tác
Người ta tráo trở, để cho mình sa cơ
Bao gian trá, để giang sơn đổ nát
Bao dối gian, để tiêu mất cơ đồ.
Rồi tôi vào tù. Rồi anh lẫn trốn,
Một số ở lại. Một số lên đường.
Anh ra đi với lời ước nguyện:
Nguyện một ngày… quang phục quê hương!
Đã bốn mươi mốt năm dâu bễ!
Trên bốn mươi năm thống hận đoạn trường!
Tôi vào tù, bị đọa đày thân thể.
Anh ở ngoài, thảm khổ, xác trơ xương.
Bao kẻ ra đi, và một số chết:
Chết bờ, chết bụi, bão dập, sóng vùi.
Chết vì hải tặc – lũ quĩ tanh hôi.
Chết chẳng toàn thây, chết không thấy xác.
Rồi cũng nhờ Trời, một số anh được thoát
Đến được bến bờ - bờ bến tự do
Trên bốn mươi năm sống đời lưu lạc.
Trên bốn mươi năm, phục dựng cơ đồ…
Anh còn nhớ, hay quên? Nước nhà tan nát!
Anh còn nhớ, hay quên? Dân tộc lầm than!
Rồi anh trở về, thân danh thành đạt!
Rồi anh trở về, võng lọng vinh sang!
Anh trở về, vẻ vang sáng lạn,
Vui hưởng đó đây… quê hương gọi “thanh bình”.
Vung vít, xum xuê với lũ người khốn nạn.
Đói khổ dân ta, anh không chút động tình…
Anh còn nhớ, hay quên? Những lời thệ nguyện.
Thấy anh sang, “tụi nó” đón mừng:
Khúc ruột tha phương nghìn trùng yêu mến,
Quá khứ quên đi, họp tác chung cùng.
Chung mối làm ăn, chung cùng dấn bước
Chung một lòng xây dựng lại quê hương
Hãy cố quên đi, những gì thuở trước
Cùng chung nhau vun đắp “thiên đường”.
Tụi nó nói: hãy quên quá khứ!
Tụi nó khuyên: xóa bỏ hận thù!
Và anh rất hả lòng phấn chí:
Hận mà chi - mọi thứ để chôn vùi!...
. . . . .
Anh còn nhớ chăng? Hay đã quên rồi?
Những thứ còn đây, và những gì đổi khác…
Anh đứng đó… giữa quê hương đổ nát!
Để xem anh có đáng một con người.
Ng. Dân.
Đất nước có bao giờ được thế này không ?
(Lời vàng của Nguyễn lú Trọng)
Vâng:
Đất nước ta có bao giờ được thế này không?
Những thứ được, tưởng chừng như không thể
Trên tám mươi năm, trải dài bao thế hệ
Đảng mang về cho dân tộc, núi sông.
Xin kể:
Nhờ có đảng, nước tươi màu thanh thủy
Biển nặc mùi cá chết dậy tanh hôi
Ghe lên bờ, ngư dân nằm ngơi nghỉ
Đói co ro, chất độc giết lần hồi.
Nhờ có đảng, lúa làm không cần nước
Ruộng khô cằn, nông dân được thảnh thơi
Đảng nói đảng luôn mang về hạnh phước
Không cần cơm, ăn “thành tích” đủ rồi.
Nhờ có đảng, em vùng xa đi học
Khỏi cần cầu, em lội nước qua sông
Em đu dây để trau dồi thể lực
Mỗi ngày, em khoai củ vẫn no lòng.
Đất nước có bao giờ được thế này không?
Thuở trước, đâu có dân oan đường phố
Nay đảng cho ân sủng mọi người
Đảng giử đất để khỏi làm, hết khổ
Hãy ngồi không mà vui thú cuộc đời.
Của cải đảng lấy, đâu phải là đảng cướp
Đảng muốn mau “vô sản” tới “đại đồng”
Thuở mới sinh, đâu sẵn tiền của được?
Nguyên thủy cội nguồn – đích để thành công.
Nhờ đảng dạy, biết quang vinh lao động
Xả thân đi làm mướn xứ người
Khắp các nước, để biết trời cao rộng
Biết đói no, vinh nhục cuộc đời.
Nhờ có đảng, gái tơ đi làm điếm
Làm điếm khắp miền, làm vợ khắp nơi
Tận dụng sắc, đảng giúp đời thăng tiến
Để mai sau, làm mẹ muôn người.
Đừng nói đảng là hèn, là nhát
Đừng cho là bán nước, hại dân
Dâng đất biển là con đường hợp tác
Dẫu cúi lòn mà luôn được an thân.
Phải biết:
Cộng sản là đỉnh cao, là triệu lần dân chủ
Đế quốc kia, chỉ cấu xé, tranh giành
Sống biết đủ… đừng bao giờ đợi đủ
Biết đủ rồi, thôi, ngừng nghỉ đấu tranh.
No comments:
Post a Comment