Tôi không hiểu thành tích của Elvis Phương trong giới nhạc trẻ ra sao, nhưng trước năm 1968, mỗi khi nghe tới tên anh, tôi liên tưởng đến nam ca sĩ nhạc Rock trứ danh của Hoa Kỳ là Elvis Presley, một tên tuổi mà tôi không mấy ưa.
Tuy nhiên khi Elvis Presley hát bản "Summer Kisses Winter Tears", tôi nghĩ rằng khi chuyễn qua hát nhạc tình, anh ta tỏ ra có nhiều phong độ và khả năng.
Cái nhận định ấy, cái thiện cảm ấy vẫn làm cho trái tim tôi nở hoa khi nghe Elvis Phương hát bản "Không" của Nguyễn Ánh 9. Anh hát bài này quá hay ở chổ bào mỏng tiếng "Không" để chuyền qua câu thứ hai, nghe mà rợn cả người. Tôi tự nhủ:
"Tuổi trẻ và tâm tình của lớp người trẻ tuổi chẳng có phương tiện nào khác ngoài quyển nhật ký để viết cho bạn bè thân mến đọc. Giờ đây đã có tiếng hát hờn dỗi nũng nịu của Elvis Phương diễn tả hộ những câu chuyện lòng của họ."
Tiếng hát của Elvis Phương thuở đó vang lộng và sáng vằng vặc. Âm sắc nũng nịu như sẳn sàng hờn dỗi với cuộc đời rất là hồn nhiên, không phải do anh cố tình tạo ra để mê hoặc khán thính giả. Cái âm sắc đó vẫn không vì tuổi đời mà mất đi dù cái vang lộng và ngọt ngào có giảm thiểu đôi chút.
Có lẽ một phần vì đã từng xem Elvis Presley là thần tượng nên khi hát, anh bắt chước cách diễn tả của người danh ca Hoa Kỳ kia cho tới nhập tâm, chứ thật tình anh không cố ý nhỏng nhẻo với cuộc đời như câu trai tân trong xã hội trưởng giả được cha mẹ nuông chìu.
Chính nhờ cái nhâp tâm ấy, dù khi hát những ca khúc của Việt Nam, anh có một sắc thái thật độc đáo, thật quyến rũ. Đó là tiếng hát của ngày xanh tuổi hồng, thuở đó, các cậu trai tân, các cô trinh nữ yêu đương nhau bằng mối tình lãng mạn và trong trắng.
Giọng hát của Elvis Phương dù không phải là giọng dành để hát những bài âm hưởng nhạc bán cổ điển Tây Phương, nhưng nó vẫn hát loại bài ấy một cách nghệ thuật như thường. Và hơn thế nữa, nhờ âm sắc độc đáo nó có thể làm cho cách diễn tả bài hát thêm nồng mặn.
Tiếng hát của Elvis Phương hơi nghẹt mũi, nhưng ít thôi, nếu không để ý thì không thấy. Làn hơi anh phong phú nên anh hát trôi chảy, do đó khi anh kéo dài làn hơi, chuỗi ngân tự động gợn sóng rập rờn và óng ả. Đó là một giọng trơn như mỡ, ngọt như mật ong.
Khi anh cất tiếng lên hát, tôi tưởng chừng nó lan khắp không gian bao la hoặc trải dài trên đường thiên lý hoặc giăng bàng bạc trên dãi trường giang ngút mờ khói sóng.
Tiếng hát Elvis Phương đem lại chúng ta thời mới lớn, mắt chúng ta thường đắm đuối nhìn về những chân trời xa lạ mà chúng ta đã gặp trong phim ảnh, trên trang sách.
Thuở đó, tai chúng ta dường như nghe những tiếng gọi xa xăm giục giã chúng ta lăn xả vào những thế giới lộng lẫy ảo mộng, có tình yêu, có lý tưởng, có những con đường trải rộng thênh thang đưa đến những khung trời tự do khoáng đạt, những hải đảo thần tiên.
Tiếng hát đó mang lại chúng ta những giấc mơ xa lạ được kết tinh từ những câu chuyện kể, những hình bóng xinh đẹp mà chúng ta chỉ gặp thoáng qua.
Nhưng tiếng hát đó cũng mang lại chúng ta nỗi bâng khuâng dìu dịu khi ta đi ngoài trời trăng lạnh hắt hiu. Chúng ta như nhớ nhung một điều gì không rõ rệt, nhưng chúng ta vẫn cứ buồn, một nổi buồn rất lãng mạn, rất trữ tình.
Tiếng hát của Elvis Phương là tiếng hát của tình yêu đầu đời, có cái hôn đầu tiên của đôi trai tân trinh nữ vậy. Chúng ta nghe tiếng hát ấy để có thể sống lại một chặng đời thần tiên cũ, có khi cách xa hiện tại nửa thế kỷ không chừng.
Tuy nhiên khi Elvis Presley hát bản "Summer Kisses Winter Tears", tôi nghĩ rằng khi chuyễn qua hát nhạc tình, anh ta tỏ ra có nhiều phong độ và khả năng.
Cái nhận định ấy, cái thiện cảm ấy vẫn làm cho trái tim tôi nở hoa khi nghe Elvis Phương hát bản "Không" của Nguyễn Ánh 9. Anh hát bài này quá hay ở chổ bào mỏng tiếng "Không" để chuyền qua câu thứ hai, nghe mà rợn cả người. Tôi tự nhủ:
"Tuổi trẻ và tâm tình của lớp người trẻ tuổi chẳng có phương tiện nào khác ngoài quyển nhật ký để viết cho bạn bè thân mến đọc. Giờ đây đã có tiếng hát hờn dỗi nũng nịu của Elvis Phương diễn tả hộ những câu chuyện lòng của họ."
Tiếng hát của Elvis Phương thuở đó vang lộng và sáng vằng vặc. Âm sắc nũng nịu như sẳn sàng hờn dỗi với cuộc đời rất là hồn nhiên, không phải do anh cố tình tạo ra để mê hoặc khán thính giả. Cái âm sắc đó vẫn không vì tuổi đời mà mất đi dù cái vang lộng và ngọt ngào có giảm thiểu đôi chút.
Có lẽ một phần vì đã từng xem Elvis Presley là thần tượng nên khi hát, anh bắt chước cách diễn tả của người danh ca Hoa Kỳ kia cho tới nhập tâm, chứ thật tình anh không cố ý nhỏng nhẻo với cuộc đời như câu trai tân trong xã hội trưởng giả được cha mẹ nuông chìu.
Chính nhờ cái nhâp tâm ấy, dù khi hát những ca khúc của Việt Nam, anh có một sắc thái thật độc đáo, thật quyến rũ. Đó là tiếng hát của ngày xanh tuổi hồng, thuở đó, các cậu trai tân, các cô trinh nữ yêu đương nhau bằng mối tình lãng mạn và trong trắng.
Giọng hát của Elvis Phương dù không phải là giọng dành để hát những bài âm hưởng nhạc bán cổ điển Tây Phương, nhưng nó vẫn hát loại bài ấy một cách nghệ thuật như thường. Và hơn thế nữa, nhờ âm sắc độc đáo nó có thể làm cho cách diễn tả bài hát thêm nồng mặn.
Tiếng hát của Elvis Phương hơi nghẹt mũi, nhưng ít thôi, nếu không để ý thì không thấy. Làn hơi anh phong phú nên anh hát trôi chảy, do đó khi anh kéo dài làn hơi, chuỗi ngân tự động gợn sóng rập rờn và óng ả. Đó là một giọng trơn như mỡ, ngọt như mật ong.
Khi anh cất tiếng lên hát, tôi tưởng chừng nó lan khắp không gian bao la hoặc trải dài trên đường thiên lý hoặc giăng bàng bạc trên dãi trường giang ngút mờ khói sóng.
Tiếng hát Elvis Phương đem lại chúng ta thời mới lớn, mắt chúng ta thường đắm đuối nhìn về những chân trời xa lạ mà chúng ta đã gặp trong phim ảnh, trên trang sách.
Thuở đó, tai chúng ta dường như nghe những tiếng gọi xa xăm giục giã chúng ta lăn xả vào những thế giới lộng lẫy ảo mộng, có tình yêu, có lý tưởng, có những con đường trải rộng thênh thang đưa đến những khung trời tự do khoáng đạt, những hải đảo thần tiên.
Tiếng hát đó mang lại chúng ta những giấc mơ xa lạ được kết tinh từ những câu chuyện kể, những hình bóng xinh đẹp mà chúng ta chỉ gặp thoáng qua.
Nhưng tiếng hát đó cũng mang lại chúng ta nỗi bâng khuâng dìu dịu khi ta đi ngoài trời trăng lạnh hắt hiu. Chúng ta như nhớ nhung một điều gì không rõ rệt, nhưng chúng ta vẫn cứ buồn, một nổi buồn rất lãng mạn, rất trữ tình.
Tiếng hát của Elvis Phương là tiếng hát của tình yêu đầu đời, có cái hôn đầu tiên của đôi trai tân trinh nữ vậy. Chúng ta nghe tiếng hát ấy để có thể sống lại một chặng đời thần tiên cũ, có khi cách xa hiện tại nửa thế kỷ không chừng.
No comments:
Post a Comment